Phía trước có hai cái bóng đang chém giết, một bên là yêu thú nhị giai Tật Phong Báo, người còn lại cao chừng năm thước, cơ bắp cả người cuồn cuộn, thì ra là một ma nhân đạt tới Tụ Nguyên cảnh cửu trọng.
“May mắn thật!” Diệp Hàn không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp vọt qua.
Vạn tộc trên thế gian này không chỉ có nhân loại và yêu thú, trừ họ ra còn có một loại Đích Để Ma Nhân, cũng là “Đại tộc”.
Trong truyền thuyết đây là chủng tộc biến dị sinh ra sau khi dung hợp thất bại huyết mạch giữa yêu thú và Nhân tộc trong những năm thái cổ, chúng ẩn nấp sinh tồn trong những góc âm u của đại lục Thần Võ, kế thừa bản tính của yêu thú, coi máu tươi là thức ăn, vô cùng hung tàn, nhân loại đều là lương thực trong mắt chúng
Ầm ầm ầm!
Nắm tay bá đạo lập tức tung ra, trước tiên là nện vào thắt lưng của Tật Phong Báo.
Rống...!
Tật Phong Báo nhị giai trực tiếp bị đấm văng mấy thước, đau đớn rít gào, thân thể run rẩy.
Chỉ trong giây lát lại có một quyền đánh tới, ma nhân kia đón nhận một quyền, thân thể liên tục lui lại, vô cùng bạo nộ.
“Nhân loại? Chết chết chết!” Ma nhân lộ ra ánh mắt hung tàn, ánh lên màu máu, vô cùng thô bạo, tát thẳng một cái vào mặt Diệp Hàn.
Đích Để Ma Nhân hàng năm hành tẩu bên ranh giới máu tươi và giết chóc, thờ phụng nắm tay là vương đạo, thân thể tên nào cũng mạnh mẽ, sức lực vô song, có thể tay trần diện đánh với yêu thú.
Tuy rằng ma nhân trước mắt vừa bước vào Tụ Nguyên cảnh cửu trọng, nhưng gần như có thể sánh ngang với Diệp Dương Phủ đã bước vào Tụ Nguyên cửu trọng mười mấy năm, nếu là hai ngày trước, cái tát này quả thực có thể trực tiếp đánh nổ Diệp Hàn.
Nhưng hiện tại Diệp Hàn lại đón đòn chính diện, quyền lực va chạm, vừa đối mặt, ma nhân kia đã liên tục kêu thảm thiết.
“Sát!” Diệp Hàn tràn ngập chiến ý, miệng phun sát âm, dựa theo phương thức vận chuyển Hổ Báo Lôi Quyền trong đầu mà tiếp tục ra tay, coi ma nhân như đối thủ để tập luyện.
Quyền lực rung động, kình khí lan ra bốn phía, mấy chục hô hấp sau, hai bóng người đã va chạm hơn trăm lần.
Răng rắc một tiếng nứt vang, xương cánh tay của ma nhân vỡ ra, tay gã không ngừng run rẩy, không thể nâng lên.
“Không có khả năng, ngươi chỉ là nhân loại Tụ Nguyên bát trọng, sao sức mạnh lại khoa trương như thế?” Ma nhân kinh hoảng, sợ hãi mà nhìn Diệp Hàn, sau đó trực tiếp xoay người chạy trốn.
Sức mạnh của Diệp Hàn quả thực còn “Ma nhân” hơn cả ma nhân, cứ đấm hết quyền này đến quyền khác, sinh linh Tụ Nguyên cảnh bình thường căn bản không chịu nổi, mấu chốt là thân thể của hắn đã được long khí rèn luyện rất dẻo dai, hơn nữa nguyên khí còn hùng hồn đến cực điểm, có thể kéo dài bùng nổ liên tục.
“Đi chết đi.” Thân thể Diệp Hàn khẽ động, trong nháy mắt đã lao ra, trực tiếp đấm một quyền lên lưng của ma nhân.
Hắn đấm xuyên qua thân thể ma nhân, trái tim gã nổ tung, ầm ầm ngã xuống đất, không còn sinh cơ.
Loại sinh vật này đáng chết!
Diệp Hàn lạnh lẽo đảo mắt qua, hắn vĩnh viễn không quên được cảnh tượng mấy tháng trước mình trốn trong góc tối, chính mắt nhìn thấy mấy ma nhân nuốt tươi hai đệ tử của thư viên Viêm Dương.
Khi xoay người, Tật Phong Báo kia cũng đã trút hơi thở cuối cùng, đã chết mất.
Diệp Hàn lấy dụng cụ ra, tay nghề thành thạo, rất nhanh đã moi thú hạch ra, thú hạch là thứ tốt, lấy về có thể đổi các đan dược, linh dịch khác nhau ở thư viên Viêm Dương, khi nào Diệp Hàn bước vào Thần Lực cảnh thì có thể tự động luyện hóa thú hạch.
“Xem ra ta luyện thành Hổ Báo Lôi Quyền trong thời gian mười ngày là không thành vấn đề!”
“Vừa rồi tuy ta dùng kế bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, nhân lúc Tật Phong Báo và ma nhân chém giết mà ra tay, nhưng hiện tại xem ra ta vẫn có khả năng đánh chết yêu thú nhị giai trạng thái đỉnh cao và ma nhân Tụ Nguyên cảnh bình thường.” Diệp Hàn tổng kết cuộc chiến vừa rồi để hấp thu kinh nghiệm.
Bồi hồi sâu trong khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, Diệp Hàn không ngừng ra tay, dù là kinh nghiệm chiến đấu hay cách vận dụng sức mạnh cũng càng ngày càng thành thạo.
Trước kia chưa từng có loại thu hoạch này, ngày xưa mấy lần tiến vào khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, hắn luôn phải trốn trong bóng tối, che giấu khí tức, đi tìm các loại cơ duyên, mà không phải không ngừng chiến đấu giống như lần này.
Thu hoạch còn cao hơn dự đoán, khi sắp đến ngày thứ sáu, Diệp Hàn đã luyện thành quyền thứ nhất của Hổ Báo Lôi Quyền.
Đến sáng ngày thứ chín, bất ngờ đột nhiên xảy ra.
Sau khi lại săn giết một con ma nhân, nguyên lực trên người Diệp Hàn mãnh liệt mênh mông, rốt cuộc cũng không thể áp chế, không ngừng lan tràn trong cơ thể, dần dần áp súc, bắt đầu sinh ra biến đổi.
Sự biến hóa này duy trì hơn trăm cái hô hấp, nguyên lực trong cơ thể bỗng trở nên mãnh liệt mênh mông, lan tràn khắp người, vô hình trung làm căn cốt, huyết nhục trở nên càng ngưng tụ, sức mạnh càng bá đạo, càng chặt chẽ.
Diệp Hàn cảm thấy bản chất của sinh mệnh đã được tăng lên, trạng thái sinh cơ tràn đầy không chỉ gấp mười lần.
Cửu trọng!
Tụ Nguyên cảnh đệ cửu trọng!
Rốt cuộc cũng đột phá
Diệp Hàn biết rốt cuộc mình đã đột phá tới Tụ Nguyên cảnh đệ cửu trọng, quả thực không thể tin được, tính ra chưa đến nửa tháng mà mình đã từ trạng thái hoàn toàn bị phế bỏ rồi đạt tới đỉnh cao Tụ Nguyên cảnh... Đệ cửu trọng.
Rất nhiều người trong Viêm thành dùng tận mười năm, hai mươi năm cũng chưa chắc làm được.
Diệp Hàn đã sớm nghe nói những đệ tử thiên tài của thế lực lớn có cảnh giới phi phàm, đột phá như ăn cơm uống nước, hắn luôn không tưởng tượng ra, hiện giờ xem như đã trải nghiệm được cảm giác này.
Thì ra không có gì là không có khả năng, tuy rằng Tụ Nguyên cảnh chỉ là giai đoạn đầu trong quá trình tu luyện, cơ duyên đến thì tốc độ tiến bộ kinh người cũng là bình thường, nhưng lại làm tâm tư mau chóng đi đến thư viện Luân Hồi của Diệp Hàn trở nên càng kiên định.
Ở lại Viêm thành thật sự không có tiền đồ gì, kỳ thật Tụ Nguyên cảnh cửu trọng cũng xem như “Đại cao thủ” một phương ở Viêm thành, gia chủ mấy đại gia tộc Viêm thành cũng chỉ đến cảnh giới này mà thôi.
Hắn phải trở về, chắc sứ giả thư viện Luân Hồi cũng sắp đến rồi...
Diệp Hàn sửa sang lại thu hoạch mấy ngày này, tổng cộng 73 viên thú hạch yêu thú nhị giai, sau đó hắn trực tiếp rời khỏi khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên.
Thư viên Viêm Dương!
Vừa trở về, Diệp Hàn đã cảm giác được không khí không đúng. Không ít đệ tử thư viện quen biết đều nhìn hắn một cách phức tạp, trong đó như mang theo chút thương hại và tiếc nuối.
“Chu Nhất Vi, thư viện đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đều kỳ quái?” Diệp Hàn gọi một đệ tử lại.
Đệ tử kia đi tới, có chút kiêng kị mà nhìn Diệp Hàn: “Ngươi còn chưa biết sao? Năm nay yêu cầu tuyển nhận của thư viện Luân Hồi đã thay đổi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!