Anh ta đi tới cửa mới nói thêm: “Anh cả, tôi không có chỗ ở, đã muộn thế này chi bằng tôi ở
lại nhà anh, có thể ngủ ở phòng khách.”
Lúc này, Quyền Đế Sâm lập tức đưa một tay ra, xác cổ áo Quyền Đế Đình, ném anh ta ra khỏi phòng.
“Anh cả, tôi vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu.” Quyền Đế Đình lập tức nói: “Anh ra tay nhẹ một chút.”
“Tôi nói một lần cuối cùng, cút!” Quyền Đế Sâm đóng cửa “âm” một tiếng, không để ý tới việc Quyền Đế Đình ầm ĩ ngoài cửa.
Đứng ngoài cửa, bên mép Quyền Để Đình cong lên nụ cười quỷ dị, hai tay anh ta xoa ngang hồng, cảm thấy màn kịch này thật sự càng diễn càng coi được.
Cách một cánh cửa.
Bên trong cửa, là Quyền Đế Sâm đang yên lặng, còn có Mặc Sơ càng lúc càng tuyệt vọng.
Anh đưa mắt nhìn cô, đôi mắt sắc bén tựa như ưng, trong đôi mắt vô cùng sâu thẳm kia là ánh mắt còn thấm sâu khó lường, rộng lớn hơn cả vũ trụ.
Mặc Sơ kinh hoàng, hoảng sợ bất ngờ không kịp đề phòng, không biết từ lúc này, trong ánh mắt cô đã lặng lẽ tràn đầy nước mắt.
Chậu ngâm chân trống rỗng, nước lại đầy trên đất, sự dịu dàng và cưng chiều vừa rồi tựa như cũng đã tiêu tán theo gió.
Có lẽ là, Quyền Đế Đình bất ngờ quấy rối, cuối cùng để lại một tàn cuộc, để hai vợ chồng cô dọn dẹp.
Mặc Sơ nhìn anh, cô đột nhiên cười dịu dàng: “Em sẽ để lại trên bàn sách của anh đơn thuốc mà thầy đông y ghi lại, anh có thể mua mười gói thuốc bắc về, như thế có thể dùng mười ngày.”
Sau khi cô nói xong, vừa quay người nước mắt rơi như mưa.
Cô biết, nên kết thúc rồi.
Cuộc hôn nhân này vẫn luôn như một vở kịch.
Có lúc khiến cô giống như tiên nữ bay lượn trên mây, cũng khiến cô lĩnh hội mùi vị của một người phụ nữ bình thường.
Trước khi đi, Mặc Sở dọn dẹp phòng khách.
Cô cầm cây lau nhà, lau dọn sạch sẽ phòng khách, sau đó lại cầm một cái khăn sạch lau cho đến khi sạch sẽ.
Cô lên phòng ngủ, lấy vali hành lý của mình.
Lúc cô lấy vali hành lý đi xuống dưới lầu, Quyền Đế Sâm đứng trước cửa sổ, anh nhìn Hồng Thụ Lâm Hải cách đó không xa, bờ biển mùa hè, ánh sáng hải lý và bầu trời phía xa cũng muốn lớn tiếng hô ta.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, lại yên tĩnh như thế.
Nếu như có người quan sát cẩn thận, anh đứng ở chỗ cao, biến hóa chỗ cao một cách tinh tế.
Sau vài phút hốt hoảng ngắn ngủi, Mặc Sơ cũng biết cuộc hôn nhân của cô và anh, đây có thể là kết cục tốt nhất.
Quá khứ của cô và Quyền Để Đình, không nên để Quyền Đế Sâm đổ vỏ.
Cô buông hành lý, đi tới trước mặt anh.
“Ngài Quyền, tôi đi trước.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói.
Quyền Đế Sâm hơi nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn tú bởi vì bóng tối u ám mà còn trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh chỉ nhìn cô một cái, cô đang giả vờ tỉnh táo và bình tĩnh cũng bị ảnh mắt anh phá vỡ, tạo nên sự rung động, từng đợt từng đợt không ngừng lan truyền ra.
Cô đứng trước mặt anh, một chút tâm tư đó cũng không thể giấu được.
Thế là, cô xoay người rời đi.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, cô dứt khoát như thế, trông cô luôn có vẻ nhu nhược, thế nhưng một khi quyết định chuyện gì lại không chùn bước.
Không phải cô cảm thấy, Quyền Đế Đình đã tỉnh lại, cô nên nhờ cậy Quyền Đế Đình?
Mặc Sơ một mình kéo vali hành lý, rời khỏi Hồng Thụ Lâm Hải, cô đi trên đường, nhìn đoàn người lui tới, còn có cả ánh đèn neon không ngừng lóe sáng, từng cặp từng cặp tình nhân trên đường, tựa vào nhau đi qua.
Cô vẫn luôn đi thẳng như thế, không biết đi bao lâu, cũng không biết đi tới nơi nào.
Cô ngồi bên lề đường, lấy điện thoại di động ra, cô gọi điện thoại cho con.
“Sáng sớm mai mẹ đi một mình có được không?” Mặc Sơ dịu dàng hỏi.
Mặc Hàm ồ một tiếng: “Giáo viên nói rồi, có bão, hủy bỏ các hoạt động của phụ huynh và con cái. Sơ SƠ, mẹ tiết kiệm được một vé máy bay nhỉ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!