Mặc dù, kiểu quan hệ huyết thống đó còn mơ hồ không rõ, hơn nữa có chút phức tạp, nhưng mà, Mặc Sơ nhìn thấy con trai và Quyền Đế Sâm ở chung vui vẻ, lòng cô cũng ngọt ngào như ăn mật.
Mặc Hi cho cô một nụ hôn lên trán, rồi bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân: "Mẹ đấy, sao cứ không cẩn thận như vậy hả? Lúc nào cũng làm con lo lắng, nhìn xem ngồi xe mà cũng đụng đầu!"
"Ai bảo con là người tình nhỏ của mẹ chứ!" Mặc Sơ mỉm cười nhìn cậu bé: "Con không lo cho mẹ thì còn muốn lo cho ai?".
Quyền Đế Sâm đang lái xe, khóe miệng anh bất giác nhếch lên một nụ cười.
Mặc Hi thể hiện ra một mặt trưởng thành. Hơn nữa còn là một thiên tài thành thục không tương xứng với độ tuổi.
Mặc Sơ thì ngược lại, cô là người phụ nữ tâm tư đơn thuần đáng yêu, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Chiếc xe dừng ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, sau đó ba người cùng đi xuống xe.
Sau khi ba người cùng ăn bữa sáng, Quyền Đế Sâm nói: "Hai người ở nhà, anh đi công ty đây! Hi Hi vừa về, trước tiên nghỉ ngơi đi."
"BỐ, con tràn đầy tinh lực này!" Mặc Hi nói xong còn bày ra thế võ!
Quyền Đế Sâm vươn tay, xoa đầu cậu bé, anh gật đầu với Mặc Sơ, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Sau khi con trai ăn xong, Mặc Sơ hỏi cậu bé: "Cục cưng, dì Vãn Vãn sao rồi?"
"Có vẻ rất tốt ạ, nhưng mà, trong ánh mắt, dường như có nỗi buồn không thể chạm đến." Mặc Hi trả lời cô.
Trong lòng Mặc Sợ biết, chắc chắn Cổ Vãn Vãn không bỏ xuống được, suy cho cùng nói yêu liền yêu rồi, làm gì có nói không yêu liền không yêu nữa cơ chứ!
Bằng không, tại sao lại nói tình yêu giống như nước đổ khó hốt cơ chứ!
"Hàm Hàm thì sao?" Mặc Sơ hỏi cậu bé.
Mặc Hi cười ha ha: "Em ấy chơi vui lắm, ngày nào cũng ở cùng với dì Vãn Vãn, dì Vãn Vãn nói gì ấy muốn sinh con gái, con bé nói ngày nào con bé cũng chơi với dì ấy, dì ấy có thể sinh được luôn!"
Mặc Sơ cũng bật cười, mặc dù cô cũng nhớ Mặc Hàm, nhưng mà, Mặc Hàm bên Cố Vãn Vãn, cô cũng yên tâm.
Mặc Sơ đi xả nước tắm: "Hi Hi, đi tắm nào!"
Mặc Hi đi vào rồi đóng cửa: "Sơ Sơ, con tự tắm!"
"Lâu lắm rồi mẹ chưa gặp con, mẹ tắm cho con nhé! Mặc Sơ mỉm cười nói: "Để mẹ xem xem cơ thể con có cơ bụng không?"
"Cắt!" Mặc Hi vui vẻ nói: "Mẹ chỉ nhớ cơ thể của người con trai ngoài bố con! Con không cho mẹ xem!"
Mặc Sơ hóa đá trong nháy mắt.
Mặc Hi đóng cửa lại: "Sơ Sơ, mẹ không cần đi làm à?"
"Mẹ muốn ở bên con!" Mặc Sơ nói: "Con vừa về mà, đúng không?"
"Mẹ không cần ở cùng con đâu!" Mặc Hi nói: "Con không buồn ngủ, lát nữa con tới bệnh viện tặng quà cho dì Thanh Du."
"Được!" Mặc Sơ lái xe đi tới: "Mẹ đi trước đây, nhớ khóa cửa. Chúng ta hẹn. giữa cơm ăn cơm nhé?"
"Không hẹn!" Mặc Hi không hề khách khí nói.
Mặc Sơ chỉ vào trái tim nhỏ bé của mình, cô thật bị thương mà!
Mặc Sơ lái xe đi đến công ty, Triển Lê Hàn thấy cô lại đến nữa: "Mặc Sơ, không phải cô xin nghỉ rồi sao?"
"Tôi trả phép, tôi lại tới nữa!" Mặc Sơ mỉm cười nói: "Tôi đi làm việc trước đây."
Mặc Hi khóa kỹ cửa của biệt thự Hồng Thụ Lâm, sau đó cậu bé không có đến bệnh viện trước tiên!
Trước tiên, cậu bé đi tìm Quyến Để Đình, tối qua Quyến Đế Đình đi chơi bar, chơi đến rất muộn, anh ta đang ở khách sạn và còn chưa dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!