Người đời đều hâm mộ cô có một người đàn ông tốt như này, nhận giá trị cao, dáng người đẹp, gia thế tốt! Đẹp trai nhiều tiền trầm ổn nội liễm! Thương cô sủng cô yêu cô tận xương!
Lúc này, khi cô bị anh giày vò đến mức mềm nhũn như một bãi nước, người khác nào có biết nỗi khổ của cô cơ chứ?
Cô mệt tới mức không mở nổi mắt, mặc anh ôm cô đi ra phòng tắm, sấy tóc, mặc quần áo, cô nằm trong lòng anh ngủ.
Trưa hôm sau, Mặc Sơ mới tỉnh lại, có vẻ cô đã dần dần quen nếp như thế này.
Sau khi cô tỉnh dậy, anh đã không còn ở trong phòng nữa rồi.
Ánh nắng mùa hạ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trong phòng và cũng chiếu vào chiếc giường lớn của bọn họ, lúc gió thổi, ánh nắng màu vàng như lắc lư, tạo nên hoa văn màu vàng nho nhỏ.
Mùa hè này, thật tươi đẹp!
Mặc Sơ vùi đầu vào trong gối, cô tin rằng, bất kể trải qua bao nhiêu gian khổ, chỉ cần kiên trì thì may mắn sẽ tới.
Người khác chỉ nhìn thấy vận may là cô gả cho Quyền Đế Sâm, nhưng lại không biết cô cũng bước từng bước cố gắng đến ngày hôm nay và cũng đã đi được đến trước mặt anh.
Cô nhìn áo ngủ của mình, nếu mà mỗi khi nhìn thấy cô mặc váy ngủ tơ tằm, thì nhất định là Quyền Đế âm thay cho cô.
Bởi vì, anh cứ cảm thấy cô mặc đồ ngủ họa tiết phim hoạt hình rồi nằm trong lòng anh, anh ôm thì cứ có cảm giác đang ôm một cô gái nhỏ chưa thành niên.
Mặc sơ quyết định hôm nào đó phải đi mua một bộ, quần áo ngủ họa tiết phim hoạt hình cho bốn người, dưới hình huống anh không biết, cho anh mặc đồ ngủ họa tiết phim hoạt hình rồi chụp một bức ảnh cả gia đình.
Triển Lê Hàn đã quen với chuyện ba ngày hai bữa Mặc Sơ lại xin nghỉ nửa ngày hoặc một ngày, Mặc Sơ cũng không vội đến công ty.
Cô gửi tin nhắn cho Mặc Hàm, sau khi gửi xong, cô lại nhớ ra là bây giờ bên chỗ con gái đang là buổi tối, cô gửi tin nhắn cho con gái vào lúc nửa đêm thế này, người làm mẹ như cô cũng lơ mơ quá rồi!
Nhưng mà, ngay sau đó đã có tin nhắn gửi tới: "Sơ Sơ, cậu đã ăn cơm chưa? Hàm Hàm ngủ rồi, tôi có hơi mất ngủ, nên vẫn chưa ngủ!".
Mặc Sơ kinh ngạc, Cố Vãn Vãn đang mang thai, lại đang tha hương đất khách, Mặc Sơ đã từng trải qua những chuyện này, năm đó cô bơ vơ bất lực sinh hạ một cặp thai long phượng, cô hiểu Cổ Vãn Vãn hơn bất kỳ ai.
"Lát nữa tôi ăn!" Mặc Sơ nhắn tin trả lời lại cô ấy: "Vãn Vãn, cậu ở bên ngoài một thân một mình, có phải cậu nhớ nhà rồi đúng không?"
Trong nháy mắt, Cố Vãn Vãn nước mắt rơi như mưa, cô ấy nhớ nhà, cô ấy nhớ bố mẹ anh trai nhớ Quyền Đế Sâm nhớ bạn thân của cô ấy!
Nhưng mà, bây giờ bụng cô ấy đã nhìn ra được là mang thai rồi, làm sao cô ấy về được nữa?
Mặc Sơ đợi một lát, không thấy Cổ Vãn Vãn trả lời, cô gọi điện qua luôn: "Vãn Vãn..."
Đầu dây bên kia, truyền tới tiếng khóc của Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ cũng buồn, cô vẫn an ủi Cố Vãn Vãn: "Có chuyện gì cậu đều có thể nói với tôi, niềm vui chia sẻ ra thì tăng gấp bội, ưu thương chia sẻ ra thì giảm một nửa, chúng ta là bạn thân, đúng không? Vãn Vãn..."
Cố Vãn Vãn đã khóc một lúc, cô ấy không có nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!