"Tớ cũng nghĩ thế." Mặc Sơ đồng tình: "Nếu cậu có thông tin thì gọi cho tớ!"
"Tất nhiên!" Kiều Thanh Du cúp điện thoại: "Phải rồi, cảm ơn trợ lý Tả, lần trước anh ấy đã cho tớ bài cá sấu ăn người, chủ biên tớ đã khen tớ đấy!"
Mặc Sơ mỉm cười: "Được!"
Mặc SƠ về đến nhà, cô vẫn đang tra tư liệu, khi cô nhìn chằm chằm vào laptop, các con cô đi
vào.
Cô lập tức đóng laptop lại.
Mặc Hàm nói: "Sơ SƠ, mẹ làm gì đấy? Không cho chúng con xem à?"
"Đây là công việc của mẹ, xin lỗi nha!" Mặc Sơ cũng là một mami dân chủ, nhưng mà, cô nghĩ, chuyện này vẫn không thể để cho Mặc Hàm nhìn thấy, dù sao thì con vẫn còn nhỏ mà!
Mặc Hàm không tin: "Thần thần bí bí, trước đây mẹ làm việc đều không sợ bọn con nhìn thấy!"
Mặc Sơ đành phải giải thích: "Bởi vì lần này khác."
Quyền Đế Sâm đi tới: "Cho anh xem!"
Liên quan đến công việc của cô, Mặc Sơ cũng không sợ cho Quyền Đế Sâm xem, có nghĩ anh giỏi văn giỏi võ trên trời dưới đất tinh thông mọi thứ, cái gì anh cũng biết hết!
Quyền Đế Sâm mở laptop ra, anh nhìn một cái là hiểu luôn.
Anh đưa tay bể Mặc Hàm, sau đó đi về phía thư phòng: "Daddy đã làm xích đu cho con rồi đấy, con có muốn luôn bây giờ không?"
"Muốn!" Mặc Hàm lập tức vui vẻ không thôi.
Đây là xích đu mà Quyền Đế Sâm tự tay làm, đồ chơi mà anh cho công chúa nhỏ, không có gì ý nghĩa hơn so với việc anh tự tay chế tạo cho cô bé.
Anh bế công chúa nhỏ đến bên xích đu, bên cạnh chiếc xích đu còn được anh trồng rất nhiều huân y thảo, cả cái xích đu được bọc bằng túi rơi lavender màu tím, đặc biệt là từ thư phòng tầng hai nhìn qua, giống như một hải dương lãng mạn vậy.
Mặc Sơ đứng bên cửa sổ thư phòng, ngắm nhìn hai bố con đang ở bên cạnh chiếc Xích đu, con gái ngồi trên xích đu, Quyền Đế Sâm đứng đằng sau cô bé, anh đưa tay ra đẩy nhẹ, Mặc Hàm liền bồng bềnh ở trên xích đu.
Chiếc xích đu càng lên cao, tiếng cười của đứa bé càng cao.
Nụ cười trên gương mặt Mặc Hàm, cũng giống như một bông hoa nhỏ, mặc sức nở rộ.
Trái tim Mặc Sơ dường như cũng theo chiếc xích đu bay lên, bay lên trời xanh vẫy tay với mây trắng, quan sát mặt đất, thấp thoáng một mảnh trăm hoa đua nở.
Cô nhìn hình ảnh hai bố con vui mừng rộn rã, cô cũng không dời được mắt, cô không muốn làm việc nữa, thế là cứ nhìn bọn họ cùng chơi đùa như thế, cũng là một loại hạnh phúc.
Quyền Đế Sâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Sơ đứng bên cửa sổ tầng hai.
ở nhà, cô khá tùy ý, cô để tóc dài xõa xuống tự nhiên, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lúc anh ngẩng đầu lên, cô cũng nhìn anh.
Ánh mắt của hai người va vào nhau, anh vẫy tay với cô, ý bảo cô xuống chơi cùng.
Công việc là thứ mãi mãi cũng không làm hết, khi làm việc, đã có chuyện vui thì cũng có chuyện phiền lòng.
Mặc Sợ bỏ công việc trên tay xuống, cô cũng đi vào vườn hoa, Mặc Hàm gọi cô: "Sơ Sở, ngồi cùng đi!"
Vì thế, hai cô gái một lớn một nhỏ đã cùng ngồi trên chiếc xích đu, bàn tay tay của Quyền Đế Sâm để ở trên lưng Mặc Sơ: "Bắt đầu nào, sắp bay cao rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!