"Xe này chẳng phải là xe bình thường hơn hai mươi vạn sao?" Mặc Sơ hỏi ngược lại Kiều Thanh Du, khái niệm của cô về xe cũng mơ hồ, dù sao thì con gái thích xe là số ít thôi, mà Mặc Sợ thì chính là tuyệt đại đa số.
Lúc trước, Mặc Sơ nói là đừng huênh hoang quá, cô lái một chiếc xe bình thường trên dưới mười hai mươi vạn là được rồi.
Kết quả, Quyền Đế Sâm liền chỉ chiếc này.
Kiều Thanh Du cười phá lên: "Ai nói cho cậu biết?"
"Chồng tớ!" Mặc Sơ cảm thấy, Quyền Đế Sâm đối xử với cô tốt nhất.
Cô muốn khiêm tốn, anh liền cho cô khiêm tốn.
Kiều Thanh Du vươn tay ra ấn vào đầu cô: "Cậu đơn thuần thật đấy, chiếc xe này là Maserati, hãng xe italy, trị giá hơn hai trăm vạn đấy!"
"Thảo nào tớ bảo chứ, tớ lại cái này thấy dễ lái hơn xe của thầy dạy lái xe nhiều!" Mặc Sợ bất giác nói.
Kiều Thanh Du bất lực nói: "Tổng giám đốc Quyền cũng biết dỗ cậu thật đấy, cầm một chiếc xe nổi tiếng, còn phải dỗ cậu nói là xe bình thường! Cậu ya cậu, ngày nào đó bị anh ta bán đi, còn muốn đếm tiền cho anh ta cơ!"
"Anh ấy giàu như thế, bán tớ làm gì? Tớ cũng không đáng tiền, luận cần bán còn không đủ anh ấy nhét kẽ răng ấy!" Mặc Sơ cười nói: "Cậu lái không? Cho cậu lái nghiền luôn!"
"Được!" Kiều Thanh Du nhận chìa khóa xe, cô rất thích xe!
Kiều Thanh Du được lái xe nổi tiếng, cô ấy vui lắm, cô ấy cũng vui vì Mặc Sơ cưới Quyền Đế Sâm, dù sao thì một người chồng giàu như thế, lại còn biết dỗ cô ấy, cũng hiếm có đó.
Mặc Sơ thấy mỗi lần Kiều Thanh Du lái xe, cô ấy đều rất vui vẻ, cô hỏi: "Phải rồi, Thanh Du, cậu nói, người nghiện dục giống như Chu Hoa Hủy, thực ra cô ấy cũng có đạo lý giống như người yêu xe như cậu nhỉ?"
"Có cái giống, nhưng cũng có cái khác." Kiều Thanh Du nói: "Ví dụ, tớ là thích, nhưng tớ sẽ không dùng thủ đoạn không bình thường đi có được, đây chính là điểm khác cơ bản của tớ và cô ta, Chu Hoa Hủy là lợi dụng công ty các cậu, làm với hơn mười người đàn ông, thỏa mãn tự dục của mình."
"Tớ hiểu, nếu cô bệnh như thế từ trước đây, phát hiện kịp thời và tiến hành trị liệu thì cũng không đến nỗi phát triển đến bây giờ" Mặc Sơ gật đầu: "Hơn nữa, ở xã hội chúng ta, cô ta sẽ bị đạo đức và dư luận phỉ nhổ."
Kiều Thanh Du thở dài: "Người đáng hận ắt có chỗ đáng thương!"
Hai người đã đến bên dưới căn nhà mà Chu Hoa Hủy thuê, đi vào đơn nguyên mà cô ta ở, gõ cửa nhưng lại không có ai trả lời.
Kiều Thanh Du đẩy cửa một cái, cửa liền mở ra.
"Cô Chu..." Mặc Sơ ở cửa gọi: "Cô Chu, cô ở nhà không?"
Chu Hoa Hủy từ tron phòng ngủ đi ra, trông cô ta chẳng có sức sống gì cả, cô ta thấy Mặc Tính đến: "Cô đến đây làm gì? Cô cũng không phải đàn ông, cô cũng không thể giải quyết vấn đề của tôi!".
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!