Hai tay cô bị trói chặt, hai chân cô cũng bị trói rất chặt, hơn nữa miệng cũng bị bịt, dáng vẻ của Long Yên tối hôm qua, Mặc Sơ nghĩ, mình cũng như thế rồi!
Liệu là người nhà họ Long làm sao? Bọn họ phản công nhanh như vậy à?
Cô nhớ đến chiếc đồng hồ, cô dùng sức chạm vào chiếc đồng hồ, cô cũng không biết là cô đã chạm vào chức năng gì, cô chỉ có thể gửi hy vọng vào Quyền Đế Sâm.
Lúc này, có một trận tiếng bước chân từ xa Vọng đến.
Long Diệu Thiên đi vào, ông ta cho đàn em đi ra, sau đó đóng cửa lại, ông ta nhìn Mặc Sơ.
Ông ta lột băng dính trên miệng Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đau đến nhíu mày, nhưng cô không có nói gì.
Lúc này, Long Diệu Thiên nhìn Mặc Sơ, ông ta lạnh lùng nói: "Tối qua là cô đã phải người hãm hại Yên Nhi sao?"
"Ông Long.." Mặc Sơ nói rõ ràng: "Ông có biết rằng, bắt cóc tôi là phạm pháp không. Nghe nói, ông sắp tranh cử tổng thống rồi, ông đang làm một số chuyện phạm pháp ở thời điểm quan trọng đấy, chắc chắn chuyện này không tốt cho con đường tranh cử của ông đâu! Tôi khuyên ông hãy lý trí một chút, thả tôi ra!"
Long Diệu Thiên hừ mạnh một tiếng: "Hay cho một con bé miệng còn hội sữa, ở thời điểm nguy cấp như thế này, còn muốn dùng cách có thể kìm chặt tôi nhất để thuyết phục tôi! Tôi hỏi cô, hôm qua Yên Nhi bị trói trên công trường xây dựng, có phải là cô làm không?"
"Nếu ông có bằng chứng chứng minh là tôi làm, thì cô cứ giao tôi cho sở cảnh sát!" Mặc dù ánh mắt của Mặc Sơ không che dấu được, nhưng cô vẫn phải bình tĩnh.
Long Diệu Thiên tát cô "bốc" một cái!
"Cô đừng tưởng cô cưới Quyền Đế Sâm rồi thì cô là mợ chủ của nhà họ Quyền, không ai làm gì được cô!" Long Diệu Thiện trầm giọng quát: "Nếu không phải vì đứa con gái mồ côi không ai cần như cô, thì Yến Nhi đã là bà Quyền từ lâu rồi, nếu mà cô vừa sinh ra đã không ai cần rồi, thì cô còn sống trên đời này làm cái gì?"
Trên mặt Mặc Sơ đã in dấu năm ngón tay, nửa bên mặt của cô đau kinh khủng, còn những lời mà Long Diệu Thiên nói thì cũng độc ác như băng trùy đâm vào tim cô.
Cô là cô bé mồ côi, cô không biết bố cô là ai, cô cũng không biết mẹ cô là ai, lẽ nào cô đã bị song thân vứt bỏ thì không được có cơ hội sinh tồn nữa sao?
Không! Mặc Sơ chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Bọn họ không cần cô, cô có thể sống càng xuất sắc hơn!
"Long Diệu Thiên, ông cũng từng là đại nhân vật một tay che trời, ông đối phó với một người phụ nữ như tôi thế này, ông cảm thấy ông đã thắng rồi sao?" Mặc Sơ châm chọc ông ta: "Thân là người vận động tranh cử, bắt nạt kẻ yếu sẽ chỉ khiến ông thua càng triệt để mà thôi!"
Long Diệu Thiên hừ một tiếng: "Tôi chẳng qua là lấy thân phận của người làm bố tới giáo huấn cô, bởi vì cô làm hại con gái tôi! Long Yên là bảo bối của tôi, con bé không giống cô, cô chẳng qua chỉ là một cây cỏ dại! Cây cỏ dại mà vứt đi rồi cũng chẳng ai cần!"
Mặc Sơ trầm mặc, từ nhỏ tới lớn, cô bị thương, cô chưa từng có mẹ để khóc lóc kể lể, chưa từng có bố có thể ra mặt cho cô!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!