Bạch Tử tức đến nỗi suýt thì ngất: "Thằng nhóc này, rốt cuộc là nó đã bị Mặc Sợ bỏ thuốc gì vậy? Cô ta đã làm nó mê đến nỗi thần hồn điên đảo rồi hả? Cô ta là con gái của kẻ thù của nó, nó còn có thể chung giường chung gối với cô ta sao? Sao nó có thể như vậy cơ chứ?"
Tần Thời vội vàng tiến lên đỡ Bạch Tử: "A Tử, em bớt giận, theo anh được biết thì quả thật đúng là Mặc Sơ là một cô gái tốt, cô bé là người chính trực hiền lành tích cực tiến lên, không có dính một tí thói xấu nào của nhà họ Mặc và nhà họ Long, nếu Đế Sâm đã thích cô bé ấy, bọn họ lại còn có con với nhau nữa, thì em cứ kệ theo tạo hóa của bọn chúng đi!"
"Không được!" Bạch Tử lắc đầu: "Em không chịu được! Lão Tần, Đế Sâm là đứa con mà em yêu thương nhất, sao em có thể cho phép thằng bé ở cùng với con gái của kẻ thù cơ chứ, sau này em còn gặp bố của thằng, chồng của em như thế nào đây?"
Lúc Bạch Tử nói xong thì bà ấy lung lay như sắp đổ.
Tần Thời lập tức ôm bà ấy dậy, đi về phòng, ông ta lại mở ngăn kéo ra, lấy thuốc cho bà ấy uống: "A Tử, em suy nghĩ quá nhiều rồi, em ngủ một lát đi!"
Trên đường về, tâm trạng của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được.
Mẹ ruột đã biến mất mấy năm nay, hóa ra bà ấy vẫn ở thành phố này.
Chỉ là, bà ấy ở chỗ tối, nhìn anh làm tất cả mọi việc, còn bất thình lình chặn ngang chuyện của anh nữa.
Quyền Đế Sâm đi đến nhà tổ nhà họ Quyền, vừa vào nhà anh đã nghe thấy rất nhiều tiếng cười vui.
Mặc Hàm đang kéo râu của Quyền Thịnh Quốc: "Cụ nội, râu này là thật hay là giả vậy? Nghe nói, cháu kéo râu của cụ, cụ đau thì nghĩa là thật? Cụ có đau không?"
Quyền Thịnh Quốc hưởng thụ niềm vui cháu chắt quản gối, ông cụ cười ha ha: "Hàm Hàm cũng mọc ria mép, được không?"
"Đừng đừng!" Mặc Hàm lắc đầu: "Cuộc sống thời thơ ấu của cháu mới bắt đầu, đã biến thành bà lão rồi!"
Mặc Hàm cười nói: "Hi Hi, anh tới chơi cờ với cụ nội đi, em mệt lắm rồi!"
Cô bé quay đầu nói với Quyền Thịnh Quốc: "Cụ nội, tài chơi cờ của Hi Hi còn siêu hơn cả cháu và mami đấy!"
"Vậy à?" Quyền Thịnh Quốc cười nói: "Đây đúng là cha truyền con nối, Hi Hi và Đế Sâm thâm tàng bất lộ giống nhau cơ đấy!"
Mặc Sơ ở bên cạnh pha trà, cô nhìn một già hai trẻ chơi vui đến quên trời quên đất!
Cô nhớ tới Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đúng là lòng dạ rất sâu!
Lúc cô đang nghĩ như thế thì liền trông thấy bóng dáng trở về của Quyền Đế Sâm.
Cô chạy như bay qua, sau đó ôm lấy cánh tay anh: "Để Sâm, anh về rồi à!"
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô thả tóc xõa trên vai, mặc một chiếc váy dài hình hoa, khoác một chiếc áo choàng cùng nhóm màu, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nét mặt tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô thấy anh không nói gì trong lòng nói thầm, anh làm gì mà nhìn cô như thế? Lẽ nào trên mặt cô dính gì à?
Cô sờ lên mặt của mình, hình như không có gì hết mà!
Quyền Đế Sâm chưa có nói gì, anh và cô cùng đi đến bên cạnh bàn trà.
Anh gọi một tiếng: "Ông nội.."
Quyền Thịnh Quốc đang chém giết trên sông Chu và sông Hán trên bàn cờ với Mặc Hi, ông cụ khoát tay, ý bảo ông cụ nghe thấy rồi!
"Cụ nội, cụ phải toàn lực ứng phó đấy! Nếu không cháu phải ăn mất tướng quân của cụ rồi đấy!" Mặc Hi mỉm cười nói.
Quyền Thịnh Quốc thở dài: "Đây đúng là giang sơn xuất nhân tài, Hi Hi càng ngày càng giỏi rồi đấy!"
Ván cờ này tổng thể thì đã hạ xong rồi, kết quả Quyền Thịnh Quốc thua rồi!
Mặc Sợ bê trà cho Quyền Đế Sâm, trong tiết gió xuân mát mẻ của mùa thu, uống một ngụm trà ấm.
Cô lại bê một cốc cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ông tới uống trà!".
Quyền Thịnh Quốc khen Mặc SP không dứt miệng: "Nhóc à, cháu đúng là một cô bé tốt! Cháu đã nuôi được một đôi trai gái, con gái thì khôn ngoan lanh lợi, con trai thì thông minh cơ trí."
"Đấy là gen di chuyện của nhà họ Quyền tốt!" Mặc Sơ không ôm cái công lao này: "Ông nội là đại nhân vật bình định giang sơn, Đế Sâm cũng là người tài giỏi! Cái này là thế hệ này truyền thừa xuống thế hệ tiếp ạ!"
"Cháu, con bé này, cháu cứ biết nói chuyện như thế đấy!" Quyền Thịnh Quốc rất vui, ông cụ liếc qua Quyền Đế Sâm vẫn im lặng không nói gì, ông cụ nói: "Hay là? Hai đứa cháu, đi lên hồ chơi thuyền đi? Để Sâm, nhóc Sơ vẫn chưa đi đến hồ chơi bao giờ, cháu đưa con bé đi dạo đi."
"Vâng!" Quyền Đế Sâm đứng lên.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Đi đi! Ông và các chắt chơi cùng nhau!"
"Vâng!" Mặc Sơ tiến lên, đi cùng Quyền Đế Sâm tới chiếc thuyền nhỏ bên hồ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!