Mặc Sơ hiểu, cô không thể thay đổi sự thật mình là con gái Long Diệu Thiên.
Nhưng, sự xa cách của Quyền Đế Sâm dành cho cô, khiến cho lòng cô buồn bã.
Cho dù anh đã có phản ứng sinh lý, anh ngâm mình trong nước, cũng không chịu chạm vào cô nữa sao?
Cho dù là buổi tối chung giường chung gối, khoảng cách chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng lại chỉ đồng sáng dị mộng thôi sao?
Anh đã cho cô nhiều sự cưng chiều như thế, có phải cuối cùng đều hóa thành bọt nước, cái gì cũng không còn nữa sao!
Mặc Sơ vừa nghĩ tới đây, cô càng thêm đau lòng.
Quyền Đế Sâm thấy cô càng khóc càng to, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô: "Đều nói phụ nữ làm từ nước, em khóc đến nỗi này hả?"
Mặc Sơ khóc hu hu, đôi mắt xuyên qua giọt lệ sương mù, nhìn người đàn ông cực kỳ anh tuấn này!
Có phải cô sắp mất anh rồi không?
Anh hôn lên môi cô, môi cô vì khóc nên đang không ngừng run run.
Anh khẽ hôn nhẹ lên cánh môi cô, trấn an cô khỏi lo lắng bất an, bàn tay to cũng liên tục vuốt lưng cho cô để cô thuận khí!
Mặc Sơ ở trong lòng anh, dần bình tĩnh lại, tiếng nức nở cũng dần biến mất, chỉ thỉnh thoảng là có một hai tiếng nức nở thôi.
Bên hồ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Mặc Sơ dựa vào trong lòng anh, Quyền Đế Sâm ngồi trên đất, ở dưới bóng cây, hai bọn họ dựa sát vào nhau.
"Anh có biết âm thanh hay nhất trên thế giới này là gì không?" Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lúc này, cô đã bình tĩnh lại rồi, đôi mắt cô vẫn có cảm giác mênh mông sương mù.
Không đợi Quyền Để Sâm trả lời, cô đã đặt lòng tay lên chỗ ngực trái của anh, cô nói: "Là tiếng tim đập của Đế Sâm!"
Nhịp tim của anh, trầm ổn hữu lực, khiến cô có thể cảm thấy có cảm giác an toàn bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.
Đây là âm thanh hay nhất mà Mặc Sơ nghe được ở cuộc đời này!
Quyền Đế Sâm khẽ cong môi cười: "Đây cũng là lời tâm tình hay nhất mà anh nghe được!"
Cô nội liễm mà lương thiện, cũng sẽ lãng mạn mà dịu dàng, một câu tâm tình ngẫu nhiên, luôn có thể đâm trúng vào sâu thẳm trái tim anh, đến một góc mềm mại nhất.
"Không khóc nữa à?" Anh nhéo nhéo khuôn mặt nõn nà của cô.
Mặc Sơ xấu hổ đỏ mặt, vừa nãy cô đã nói cái gì vậy? Cô quay đầu sang phía khác, làm gì có người phụ nữ nào lại đi nói những lời như thế!
Quyền Đế Sâm thấy cô xấu hổ rồi, anh lại nổi hứng trêu cô: "Lấy trời làm màn, đất làm giường, không làm chút gì đó thì có vẻ có lỗi với hoàn cảnh lãng mạn này, đúng không nào?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt: "Làm cái gì?"
"Em nói xem làm cái gì?" Quyền Đế Sâm ôm eo nhỏ của cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy không nhẹ không nặng.
Mặc Sơ lập tức đỏ mặt: "Đừng ở đây..."
Đây là nhà tổ của nhà họ Quyền, còn có người giúp việc nữa, nói không chừng các con còn sẽ chạy qua đây nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!