Mặc Sơ thấy cặp thai long phượng xả giận cho cô, dáng vẻ đáng yêu này làm cô không nhịn được bật cười.
Dù rằng hai đứa trẻ chơi đến nỗi cả người toàn là đất, thân là người làm mẹ mà nói thì, hai đứa trẻ đều là những đứa con đáng yêu nhất!
Mỗi tay cô dắt một bạn nhỏ: "Đi thôi, ông nội Tân đã nấu xong cơm rồi!"
Mặc Hàm nắm chặt lấy tay cô: "Ông nội Tần thật thảm, ở chỗ chúng ta chính là một người nấu cơ! Bà nội thất hung dữ và cũng chẳng tốt với người nhà một tí nào!"
Mặc Hi cũng nắm chặt lấy tay Mặc Sơ: "Cái này là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, chuyện mà hai bên đều tình nguyện thì thảm cái gì mà thảm?"
Mặc Sơ nhìn hai đứa nhỏ: "Bà nội là mẹ ruột của daddy, bất kể bà ấy có là người thế nào thì chúng ta làm tiểu bối, đừng tùy tiện đánh giá bà ấy, được không?"
"Ừm ừm, con chỉ nói trộm với Hi Hi thôi!" Mặc Hàm nói: "Nhưng mà, chỉ cần bà ấy không đối xử tốt với mami, thì đều là người xấu!"
Mặc Hi cũng nói: "Đúng! Khắp thế giới chỉ có mami là người tốt nhất!"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Daddy cũng không tốt à?"
Mặc Hàm lập tức nói: "Daddy cũng là người tốt nhất!"
Mặc Hi giữ nguyên ý kiến của mình: "Nếu daddy đối xử không tốt với mami, thì cũng không phải là người tốt!"
Mặc Sơ nhìn hai đứa trẻ: "Daddy là người tốt với mami nhất!"
Ba người cứ nói chuyện vậy là đến phòng ăn, Mặc Sơ Cọ rửa đơn giản cho hai đứa trẻ, sau đó bọn họ cùng ăn cơm.
Biệt thự lưng chừng núi, nhà họ Mộ.
Mộ Thể Trung tan làm về nhà, ông ta đã đi về đến nhà.
Mộ Ngạn Hạo đang học lời thoại, nhìn thấy bố về, anh ta lập tức giấu quyển sách vào trong ngăn kéo.
Nhưng mà, nét mặt hơi hoảng hốt của anh ta vẫn khiến cho Mộ Thể Trung nhìn ra.
Đối với đứa con trai lớn không nghe lời, ông ta đã tức lắm rồi!
Bây giờ, đứa con trai nhỏ cũng không nghe lời như thế, ông ta muốn Mộ Ngạn Hạo đi vào thương nghiệp, Mộ Ngạn Hạo lại cứ muốn đóng phim.
"Ngạn Hạo, con đang làm cái gì?" Mộ Thể Trung uy nghiêm hỏi.
Mộ Ngạn Hạo lập tức ngoan ngoãn nói: "Bố về rồi à! Con đang học luật kinh tế!"
Anh ta nói xong thì lập tức chỉ vào cuốn luật kinh tế dày cộp trên bàn.
Mộ Thế Trung lại hừ lạnh một tiếng: "Đọc được bao nhiêu rồi?"
Mộ Ngạn Hạo toát mồ hôi lạnh rồi: "Vừa bắt đầu đọc ạ!"
Lúc này, Mộ Thể Trung đẩy anh ta ra bằng một tay, sau đó lấy quyển kịch bản ở trong ngăn bàn ta, ông ta ném mạnh về phía Mộ Ngạn Hạo: "Bố thông báo cho cả cái giới giải trí này, để xem ai dám mời con đóng phim?"
Mộ Ngạn Hạo nôn nóng: "Bố, con thích đóng phim, con không thích kinh doanh..."
"Không có thích hay không thích gì hết!" Mộ Thế Trung trầm giọng nói: "Đây là nghề nghiệp mà con phải làm!"
Khi hai bố con đang cãi nhau, Vạn Hương đi vào.
Đây là một cô gái khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, bởi vì bảo dưỡng rất tốt, nên thoạt nhìn chỉ mới trên dưới ba mươi tuổi, tỏ ra trẻ trung mà cực kỳ quý khí.
Bà ta bê cốc trà cho Mộ Thế Trung: "Thế Trung, ông bớt giận, sức khỏe ông không tốt!"
"Sức khỏe tôi không tốt, thằng nghịch tử này còn chọc tức tôi!" Mộ Thể Trung trừng mắt lườm con trai nhỏ.
Vạn Hương lập tức nhẹ nhàng nói: "Ngạn Hạo, không được làm bố giận!"
Mộ Ngạn Hạo trông thấy mẹ cũng sắp khóc rồi, anh ta nói: "Được rồi được rồi, con không suy nghĩ về đóng phim nữa, con đi ra ngoài một chút!"
Anh ta nói xong thì đi luôn!
Mặc dù đứa con trai nhỏ đang phản nghịch, nhưng rất yêu thương mẹ!
Mẹ vừa khóc một cái, là anh ta nghe lời ngay!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!