Nhưng bây giờ, anh Quyền và bà Quyền lại không muốn nói một câu nào với đối phương.
Mặc Sơ đi xuống lầu, Tần Thời đang có vụ án, ông ta đã đi từ sớm rồi.
Bạch Tử ngồi trên bàn cơm, ăn sáng cùng với Mặc Hi và Mặc Hàm!
Khi Mặc Sợ bình tĩnh đi xuống lầu, Bạch Tử cũng hơi bất ngờ.
Mặc Hàm vừa ăn bánh mỳ vừa hỏi: "Mami, sao tối qua mẹ lại ngủ ở phòng con?"
"Tối qua mẹ sang thăm con, con đá chăn ra, sợ con lại đá nữa nên mẹ nằm cạnh con, nằm một lát, kết quả là ngủ luôn!" Mặc Sơ xoa đầu cô bé.
Mặc Hi ghen rồi: "Mami, sao mẹ không ngủ với con?"
Mặc Sợ bật cười: Tối nay mẹ ngủ với con!"
Mặc Sơ cũng ăn sáng, cô lái xe đưa hai con tới trường.
Sau khi hai đứa bé và Mặc Sơ đi ra khỏi nhà, Quyền Đế Sâm ăn mặc chỉnh tề đi xuống, Bạch Tử đang ở trong phòng khách, anh cũng chẳng nhìn bà ấy lấy một cái.
"Để Sâm, liệu Mặc Sơ có đưa hai đứa bé đi không?" Bạch Tử hơi lo lắng.
Lúc này, Quyền Đế Sâm dừng bước, anh vốn không muốn nói nửa chữ với bà ấy, lúc này, anh lạnh nhạt nói "Cô ấy là mẹ ruột của các con, cô ấy có quyền đưa các con đi bất cứ đâu!"
"Nhưng, nếu con bé muốn ly hôn với con, thế cũng đưa các con đi à? Hai đứa bé đó là của nhà họ Quyền!" Bạch Tử quở trách.
Quyền Đế Sâm lại rất là có lòng tốt nói cho bà ấy biết: "Mẹ yên tâm, sẽ không ly hôn!"
Tất nhiên, Quyền Đế Sâm cũng hoàn toàn có chắc chắn, Mặc Sơ có thể đưa hai con đi đâu? Cô không thoát khỏi lòng bàn tay anh được!
Anh nói xong thì bước nhanh đi luôn.
Bạch Tử đứng một mình trong phòng khách, chuyện lớn như vậy, hai người cũng không ly hôn ư?
Sau khi đưa hai cục cưng tới trường, Mặc Sơ tự đi làm.
Cô đi vào công ty, bắt đầu làm việc, cô không thể để chuyện khác quấy rầy
đến mình!
Lúc này, chị Tông bê cà phê vào cho cô.
Mặc Sơ uống một ngụm, cô nhổ ra một chút: "Chị Tông, cà phê này chưa nấu!"
"A.." Chị Tông ngại lắm: "Xin lỗi, chị chị chị... hồ đồ rồi!"
Mặc Sơ thấy chị tông cứ tự trách mình, cô nói: "Chúng ta đi pha cà phê đi!"
"Được..." Chị Tông và Mặc Sơ cùng đi đến phòng nước trà.
Mặc Sơ tự tay pha, chị Tông toàn đưa sai đồ cho cô, lúc này Mặc Sơ kéo cô ấy rồi hỏi: "Chị Tông, đã xảy ra chuyện gì à?"
Chị Tông vừa nghe thấy cô hỏi, đã nức nở nói: "Chồng chị đã đi quá giới hạn rồi!".
Mặc Sơ sửng sốt, vợ chồng trung niên, tình cảm mãnh liệt rút đi, đều đi đến trạng thái không dậy nổi tinh thần với cơ thể của đối phương.
Cô cũng từng gặp rất nhiều Vợ chồng như thế, nhưng, chuyện này xảy ra ở người bên cạnh, cô vẫn thương chị Tông.
Chị Tông tiếp tục nói: "Tình nhân của anh ta là một cô gái trẻ xinh đẹp, chị già rồi, chị hoa tàn ít bướm rồi, dáng người chị phát tướng rồi, anh ta không hứng thú nữa, nhưng mà, chị vì anh ta và con nên mới bận đến nỗi không có thời gian trang điểm tập luyện, cũng không có thời gian đi dạo phố.."
Có lẽ, mỗi một người đi quá giới hạn đều có một lý do để đi quá giới hạn!
Mỗi một cặp vợ chồng chia tay, đều có những lý do khác nhau.
Mặc Sơ an ủi cô ấy: "Chị Tông, chị đừng lo, từ hôm nay trở đi, em đưa chị đến phòng tập thể thao, dáng người mập ra rồi thì vẫn có thể cải tại lại mà, làn da sạm đi thì chăm sóc vào là vẫn có thể mịn màng xinh đẹp, nhưng quan trọng nhất là tâm thế, người còn sống, quá cố chấp với một lý do, sẽ rất mệt!".
Chị Tông vẫn chưa thể hiểu hết ý của Mặc Sơ, cô ấy nói: "Chị còn có thể gây đi sao? Chị cũng có thể quay lại thời điểm xinh đẹp sao?"
"Tất nhiên là được!" Mặc Sơ Vỗ vai cô ấy: "Chỉ cần chị tin tưởng vào bản thân! Thì nhất định có thể làm được!"
"Cảm ơn em, Mặc Sở, chị nhất định sẽ kiên trì!" Chị Tông cảm kích nói.
Lúc này, Mặc Sơ đã nấu xong cà phê rồi.
Cô đưa cho chị Tông một cốc, khi cô đang định uống, chị Tông nói: "Mặc Sơ, em cũng phải sinh con cho tổng giám đốc Quyền, em uống ít cà phê thôi!"
Mặc Sơ thản nhiên cụp mắt lại, giữa bọn họ đã có hai cục cưng rồi, bây giờ tình cảm đã xuất hiện vết nứt, làm sao sinh con nữa đây?
"Thuận theo tự nhiên đi!" Từ trước đến nay, Mặc Sơ sẽ không bóc vết thương của mình ra cho người khác xem!
Buổi tối, sau khi tan làm, Mặc Sơ dẫn chị Tông đi tới phòng tập thể hình, để cho huấn luyện viên thể hình đặt ra một loạt kế hoạch cho cô ấy.
Mặc Sợ thì chạy bộ trên máy chạy bộ, mồ hôi như mưa, cô chạy liên tục, chạy không ngừng...
Dường như chỉ có như thế này, cô mới có thể nói với chính mình, cô chưa dừng lại.
Mồ hôi làm ướt hết đầu cô, quần áo chạy bộ cũng ướt hết rồi!
Cô vẫn đang chạy!
Mãi đến khi không còn sức nữa, Mặc Sơ mới dừng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!