Mặc Sơ thấy lúc anh và cấp dưới họp bàn với nhau, trên người anh tỏa ra một loại cảm giác vô cùng uy nghiêm nhưng khi ở bên cạnh cô thì trông anh lại có dáng vẻ của một người trưởng thành, vô cùng quyến rũ, đảo loạn chúng sinh.
Hai dáng vẻ hoàn toàn khác biệt đó của anh đúng là khiến con người ta mở mang tầm mắt vô cùng.
Nếu Mặc Sơ không nhìn tận mắt thì cô sẽ cảm thấy thật sự rất khó tin rằng người đàn ông này lại có hai dáng vẻ hoàn toàn khác biệt như thế.
Mặc Sơ nhìn bát mì của mình: "Ông Quyền, mọi thứ xong cả rồi. Rau xà lách và cà chua để ở dưới nhà, xuống ăn cùng nhau nhé?"
"Không." Quyền Đế Sâm nhìn bát mì của cô rồi nói: "Em tự ăn đi."
Như thế này có nghĩa là cô muốn thực hiện lời hứa của mình cả đời này thật à?
"Được thôi." Mặc Sơ thu dọn chén đũa, thực ra cô cũng chỉ nấu một bát mì thịt bò cho mình thôi, không phải anh đã nói là anh sẽ ăn kiêng rồi à?
Vù vù.
Cô chạy thật nhanh xuống nhà, vì để lâu nên bát mì nở hết ra, sợi mì cũng phồng cả lên.
Lần sau cô sẽ đưa ra một vài yêu cầu cho nhà sản xuất mì như là sợi mì phải có hình dạng ra sao, sau khi nấu sẽ có hình dáng như thế nào.
Lúc đang vui vẻ ăn mì, Mặc Sơ mới nhận ra thịt bò mà cô làm ngon hơn thịt bò của Quyền Đế Sâm rất nhiều lần.
Thực ra cô vẫn luôn muốn dụ anh xuống bếp nấu ăn, nếu như vậy thì hoàn hảo quá rồi.
Nhưng gần đây bên cạnh người đàn ông này lại xuất hiện một "đóa sen trắng" như An Ngôn nên chắc là anh sẽ không xuống bếp đâu.
Advertisement
Thế nên cô cứ ăn mì thịt bò do chính tay mình nấu để giải trí đi thôi.
Ngay khi đang ăn một cách say sưa thì cô cảm thấy có một ánh mắt chiếu xuống từ tầng hai đang nhìn thẳng vào mình.
Cô vừa ngước mắt lên thì ánh mắt của cô và ánh mắt của người đàn ông trên tầng hai như thể đụng vào nhau.
Không biết Quyền Đế Sâm ra khỏi thư phòng từ lúc nào, anh đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Mặc Sơ đang ăn mì thịt bò từ trên cao nhìn xuống.
Mặc Sơ nghĩ: "Anh muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Mình bận rộn cả ngày rồi, ăn một tô mì thịt bò để tự khao bản thân thì cũng có gì to tát đâu."
Ai ngờ Quyền Đế Sâm chỉ nói một câu: "Bà Quyền à, thịt bò có tác dụng cải thiện tình trạng chăn gối lắm đấy, em nên ăn nhiều vào."
Anh nói xong thì xoay người đi về thư phòng.
Mặc Sơ nghe vậy thì bỗng nhiên không ăn nổi nữa.
Lúc làm tổn thương người khác thì người đàn ông này đúng là không hề lưu tình một chút nào cả.
Cô không để ý đến anh nữa.
Anh là kiểu chưa ăn nho mà đã chê nho chua thôi.
Sau khi thu dọn nhà bếp, Mặc Sơ về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Cô chỉ mong thà là người đàn ông kia đi giày vò, hành hạ cấp dưới của anh đi chứ đừng tới chĩa mũi dùi vào cô nữa.
Tại công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.
Mặc Sơ uống một ly nước trái cây: "Cảm ơn chị Dương nhiều nhé."
Cô đưa cho chị Dương mấy trăm tệ: "Ngày nào cũng uống nước trái cây chị làm mà lại không bỏ công cũng chẳng bỏ tiền, làm vậy tôi thấy áy náy lắm."
Thấy chị Dương không chịu cầm thì Mặc Sơ nói: "Nếu chị không cầm thì tôi cũng ngại không dám uống nữa đâu."
"Thôi được rồi." Chị Dương chỉ cầm một trăm tệ: "Như thế này là nhiều lắm rồi, mua hoa quả cũng không tốn nhiều tiền như thế này mà."
Mặc Sơ đưa hết cho chị Dương: "Tôi biết là con chị muốn đi nước ngoài du học, vợ chồng anh chị kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Dẫu sao thì con muốn đi du học nên hai anh chị cũng nhọc lòng nhiều lắm, đi nước ngoài cũng đâu phải chuyện đơn giản."
Chị Dương gật đầu: "Thế tôi không khách sáo nữa nhé Tiểu Sơ."
"Không khách sáo như thế này mới đúng chứ." Mặc Sơ cười nói: "Chị Dương, lúc nào bé nhà chị xuất ngoại thì chị nhớ nói với tôi một tiếng đấy nhé, tôi có quà tặng cháu."
"Cảm ơn cô." Chị Dương đáp bằng giọng cảm kích.
Cuối tuần, Mặc Sơ ở lại công ty tăng ca.
Trần Chân Dao gọi điện cho cô: "Sơ Sơ, mẹ nhìn thấy Tử Mặc rồi."
Mặc Sơ nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, Mặc Tử Mạnh là con trai duy nhất của nhà họ Mặc. Cậu ta biến mất không thấy tăm hơi từ lúc còn nhỏ, xem chừng là bị ai đó bắt cóc, suốt từ đó đến bây giờ chưa từng có bất cứ tin tức nào. Bố mẹ Mặc đều cho rằng vì Mặc Sơ làm rối loạn phong thủy của nhà họ Mặc nên mới khiến nhà họ Mặc không có con trai để nối dõi tông đường.
Nhưng rốt cuộc Mặc Tử Mạnh đang ở đâu thì lại chẳng một ai hay biết.
"Mẹ, mẹ nhìn thấy Tử Mạnh ở đâu ạ?" Mặc Sơ hỏi vội.
Trần Chân Dao trả lời: "Trên tivi."
Mặc Sơ không còn gì để nói, nhìn thấy trên tivi thì có khác nào đang nhìn một bông hoa đâu?
Nhưng cô vẫn nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Trần Chân Dao nói với cô rằng trong một chương trình mà đài truyền hình phát sóng, có một cậu bé trông rất giống Mặc Tử Mạnh.
Mặc Sơ chụp lại rồi định đến hỏi đài truyền hình, nhưng Trần Chân Dao lại giữ cô lại: "Sơ Sơ, hay là con nhờ Đế Sâm đi đi, cậu ấy ra mặt thì chắc chắn chuyện gì cũng sẽ giải quyết được."
"Mẹ, chúng ta cứ thử trước đã." Mặc Sơ nhìn bà ta: "Nếu sự việc trở nên phức tạp thì con sẽ nhờ anh ấy, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng chưa nắm rõ tình hình mà."
"Sơ Sơ, nếu cậu bé trong chương trình đó đúng là Tử Mạnh thì con nhất định phải đưa nó về, con thấy đấy, bây giờ bố con đang liệt nửa người nằm trên giường bệnh, nếu có tin vui thì nói không chừng ông ấy sẽ tỉnh lại đấy." Tận đến lúc Mặc Đại Thăng ngã bệnh nặng thì Trần Chân Dao mới nhận ra rằng chỉ có Mặc Sơ thường xuyên ghé đến và trả tiền thuốc men, còn những kẻ khác thì không thấy tăm hơi đâu cả.
"Vâng ạ." Mặc Sơ gật đầu.
Trần Chân Dao vẫn thấy không yên lòng nên đuổi theo cô: "Sơ Sơ, trước đây nhà họ Mặc nhận nuôi con, con cũng thấy nhà chúng ta cũng chẳng khá giả gì rồi đấy, nhưng con cũng biết là nhà chúng ta cũng chỉ được như thế này thôi. Bây giờ con gả vào một gia đình giàu sang phú quý, sẽ không có chuyện con phớt lờ, không đếm xỉa gì đến chúng ta đâu nhỉ?"
Mặc Sơ ngưng mắt nhìn bà ta: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều quá, con sẽ tra rõ mà."
Mặc Sơ lấy được bức ảnh thì quay trở về công ty, cô thấy Triển Lê Hàn vẫn chưa tan ca nên gõ cửa đi vào: "Tổng giám đốc Triển, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh có biết một chương trình liên quan đến chủ đề học tập cho thiếu nhi do đài truyền hình phát sóng không?"
"Một người bạn của tôi bỏ vốn đầu tư để làm chương trình đó." Triển Lê Hàn nhạo báng cô: "Cô và Tổng giám đốc Quyền chưa sinh con mà đã có quyết định sớm như vậy rồi à?"
Mặc Sơ liếc mắt: "Không đến lượt tôi phải lo lắng đến chuyện con cái của tôi và Tổng giám đốc Quyền."
"Chuyện này cũng phải." Triển Lê Hàn gật đầu: "Kiểu gì thì Tổng giám đốc Quyền cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi, mà cô hỏi chuyện này để làm gì?"
"Tôi muốn gặp một cậu bé." Mặc Sơ trả lời: "Anh có thể giới thiệu tôi với bên đó được không?"
Triển Lê Hàn đứng dậy: "Không thành vấn đề."
Anh ta đi ra ngoài, Mặc Sơ chạy đuổi theo: "Bây giờ đi luôn được không?"
"Bây giờ đi thì e là không gặp được cậu bé đó đâu." Triển Lê Hàn nói: "Để tôi gọi điện thoại cho người bỏ vốn đầu tư, hẹn xem tối nay cùng ăn một bữa cơm được không, nếu được thì để cô cậy nhờ người đó trước nhé."
"Vậy thì tốt quá." Mặc Sơ cảm động: "Cảm ơn Tổng giám đốc Triển."
Sau khi gọi điện thoại hẹn thời gian và địa điểm, Triển Lê Hàn nói với Mặc Sơ: "Cô cứ đến đó là được, à đúng rồi, sao cô không nhờ Tổng giám đốc Quyền xử lý chuyện này?"
"Tôi thấy bản thân có thể tự mình giải quyết được mà." Mặc Sơ trừng mắt nhìn: "Mặc dù tôi và anh ấy kết hôn rồi nhưng vẫn là hai cá thể độc lập và riêng biệt, cả hai cứ giữ phong cách và tác phong riêng của bản thân là được."
Triển Lê Hàn gật đầu: "Ừ, tôi rất thích những cô gái tự lập trong sự nghiệp như vậy."
Mặc Sơ cũng hy vọng bản thân mình có thể trở thành người tự lập: "Tôi đi trước nhé Tổng giám đốc Triển."
Lúc cô đến nhà hàng, tìm được chỗ ngồi tốt cho mình, người bỏ vốn đầu tư vẫn chưa đến. Cô lấy điện thoại ra, lúc này đập vào mắt cô là một bóng hình vô cùng quen thuộc.