Sau khi Mặc Sơ lấy được báo cáo xét nghiệm ADN, cô đi đến bệnh viện, mở xem với Trần Chân Dao: “Mẹ, con đã tìm người quen làm xét nghiệm ADN, đây là kết quả, con vẫn chưa xem.”
Mặc Chiêu Đệ ở bên cạnh châm chọc nói: “Không cần xem, chắc chắn không phù hợp.”
“Sao con lại nói chuyện như thế.” Trần Chân Dao trừng mắt với Mặc Chiêu Đệ.
Mặc Chiêu Đệ nói: “Đương nhiên rồi, người ta học trường gì, đại họ Cambridge của London. Tử Mạnh nhà mẹ học trường gì, chỉ là một trường cao đẳng bình thường. Thân phận như thế, chênh lệch hàng chục nghìn dặm. Mẹ à, cho dù mẹ muốn con trai đến điên rồi thì người khác cũng không thể là Tử Mạnh thật sự của mẹ.”
Trần Chân Dao tức giận nói: “Con ngoại trừ cho người khác một gáo nước lạnh thì còn làm được cái gì?”
Mặc Chiêu Đệ không nhịn được nói: “Mở ra xem đi.”
Trần Chân Doa mở ra, quả nhiên kết quả là không phù hợp.
Mặc Sơ nhìn một cái, cô cũng không nhớ được dáng vẻ của Mạc Tử Mãnh, cho dù có thật sự không phu hợp thì cũng không có cách nào.
Mỗi người mẹ trên đời này đều hy vọng có thể tìm được con trai ruột của mình, bà ta cũng giống như thế.
Giả sử, nếu không tìm thấy con trai của bà ta thế thì bà ta cũng sẽ dùng hết sức lực cả đời này để đi tìm.
Hơn nữa, mỗi một lần đều mang theo hy vọng.
“Mẹ, chỉ cần chúng ta không buông bỏ, cuối cùng cũng có một ngày, Tử Mạnh trở về bên cạnh chúng ta.” Mặc Sơ an ủi bà ta.
Trần Chân Dao thở dài một tiếng: “Mẹ sợ ba con không chờ được đến ngày đó.”
“Sẽ không đâu mẹ.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Đế Sâm nói, anh ấy sẽ tìm bác sĩ tốt nhất khám bệnh cho bố, mẹ cũng đừng quá lo lắng.”
Advertisement
Mặc Chiêu Đệ lại hừ một tiếng: “Mày cũng do gặp may nên mới có thể gả cho Quyền Đế Sâm.”
Mặc Sơ cũng cảm thấy thế.
Xem như Quyền Đế Sâm cưới cô chỉ là do nhu cầu của anh, thế nhưng anh cho cô cũng rất nhiều.
“Đúng rồi, Sơ Sơ, con cảm thấy thị trưởng Cố là người như thế nào?” Trần Chân Dao hỏi cô.
“Thị trưởng Cố rất tốt.” Mặc Sơ nói: “Gần gũi với người dân, hơn nữa còn hiền hòa, vô cùng tốt.”
“Vậy thì tốt.” Lúc này, Trần Chân Dao buông tay ra: “Mẹ thấy, Chiêu Đệ của chúng ta và thị trưởng Cố…”
“Mẹ à.” Mặc Sơ thở dài một tiếng: “Hôn sự của thị trưởng Cố, anh ấy không giao cho con thực hiện. Con còn không biết anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào.”
“Không phải cậu ta đến tìm mới có thể để Chiêu Đệ ở bên cậu ta.” Trần Chân Dao nói: “Ý của mẹ là, bây giờ lập tức giới thiệu cho hai đứa ở bên nhau.”
“Con nào có bản lĩnh đó.” Mặc Sơ lắc đầu.
Mặc Chiêu Đệ châm chọc cô: “Tôi thấy chị cũng không có bản lĩnh đó, tự mình gả vào nhà giàu có, lập tức bài xích người khác.”
Mặc Sơ đứng dậy, cô nói: “Mẹ, con đi.”
Cô hoàn toàn không muốn nói những lời này với Mặc Chiêu Đệ, chỉ dựa vào cách Mặc Chiêu Đệ nói chuyện với người, Cố Trạch Dã sẽ thích cô ta sao?
Sau khi Mặc Sơ rời đi, cô đến thư viện, cô đi tìm mấy cuốn sách tới sạc điện.
Mỗi ngày đều bộn bề công việc, thế nhưng vẫn không quên sạc điện cho mình.
Sau khi cô mượn mấy cuốn sách, bỏ vào trong túi xách, sau đó đi đến nhà vệ sinh.
Cô nghe thấy có người đang nói chuyện trong phòng rửa tay: “Ông yên tâm đi, tôi đã lo xong chuyện ADN rồi. Bác sĩ đó ngoan ngoãn nghe lời, tôi bảo cô ta làm giả kết quả giám định ADN. Người phụ nữ kia chắc chắn tin, à phải biết rằng, bác sĩ đó chính là bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện Kỳ Hạ của Quyền Đế Sâm.”
Mặc Sơ nghe thấy, âm thanh này chính là Tô Cát Long.
Tô Cát Long nói tới ai?
Mặc Sơ gỡ được mấy từ quan trọng: Quyền Đế Sâm, giám định ADN, bác sĩ, báo cáo.
Chẳng lẽ Tô Cát Long đang nói tới báo cáo của Thiệu Vĩ Trạch sao?
Mặc Sơ nhớ lại, Tô Cát Long luôn cản trở chuyện cô gặp Thiệu Vĩ Trạch.
Trong lòng Mặc Sơ kinh ngạc, quả nhiên có liên quan tới kết quả giám định ADN của Thiệu Trạch Vĩ.
Sau đó, cô lập tức ra khỏi nhà vệ sinh, chạy thẳng tới bệnh viện, cái khăn lông kia của Thiệu Vĩ Trạch đã bị phá hủy, không tìm thấy.
Mặc Sơ định liên lạc với Thiệu Vĩ Trạch, mới biết Thiệu Vĩ Trạch đã đi London rồi.
Trong lúc bất chợt, cô thấy lòng mình nguội lạnh, cuối cùng là vì sao trên thế giới này lại có nhiều người đang không ngừng tính kế người khác.
Cô lại chạy đếm trường cấp ba của Thiệu Vĩ Trạch, hỏi bảo vệ ở lại trường, Thiệu Vĩ Trạch vẫn còn đồ chưa lấy đi.
Bảo vệ đưa cô tới phòng ký túc xá của Thiệu Vĩ Trạch, bởi vì là ký túc xá lớp mười hai, bọn họ vẫn chưa dọn dẹp xong.
Bởi vì tài sản và địa vị của Thiệu Vĩ Trạch có sự khác biệt, cậu ta cũng ở một mình trong phòng ký túc xá để thuận tiện cho việc học tập.
Lúc Mặc Sơ tìm thấy bàn chải của cậu ta vẫn chưa được dọn dẹp, vui vẻ đến phát điên.
Cô lại về nhà, cầm bàn chải của Mặc Đại Thăng, Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ, rồi đi tìm Cố Mộc Thành.
“Mộc Thành, tôi có chuyện cần tìm anh giúp.” Mặc Sơ nói.
Cố Mộc Thành cười nói: “Không thành vấn đề.”
Mặc Sơ đưa bốn chiếc bàn chải cho anh ta: “Giúp tôi làm giám định ADN, có được không?”
“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Cố Mộc Thành nhận lấy, đi xét nghiệm.
Diệp Tử nhận lấy, cười giỡn với anh ta: “Anh nói em là học sinh, vẫn kiểm tra em sao?”
“Tương đối quan trọng.” Cố Mộc Thành nói.
“Ai?” Diệp Tử có hơi nghi ngờ: “Bạn gái anh?”
“Không phải.” Cố Mộc Thành nói: “Người ta đã lập gia đình.”
“Anh lại thích phụ nữ có chồng, bác sĩ Cố, không ngờ khẩu vị của anh lại nặng như thế.” Diệp Tử nói: “Được rồi, không đùa với anh nữa, em làm việc trước đây, sau khi có kết quả sẽ đưa cho anh.”
Ngày hôm sau, Diệp Tử đưa kết quả cho Cố Mộc Thành, Cố Mộc Thành vẫn chưa xem, mang thẳng đến công ty.
Triển Lê Hàn vừa nhìn thấy anh ta tới, tìm Mặc Sơ, anh ta hơi nhíu mày: “Cậu làm gì?”
“Cái này anh cũng quản tôi?” Cố Mộc Thành mất hứng nói.
“Tôi không muốn cậu vùi quá sâu.” Triển Lê Hàn thở dài một tiếng: “Cậu có biết, người ta đã có chồng rồi.”
“Tôi với cô ấy là bạn tốt, không được sao?” Cố Mộc Thành lạnh lùng phản bác một câu.
Anh ta gõ cửa phòng làm việc của Mặc Sơ, Mặc Sơ mời anh ta vào: “Có kết quả rồi.”
Mặc Sơ không kịp đợi mở ra, cô xem báo cáo này, có tổng cộng ba phần. một phần là quan hệ bố con, một phần là quan hệ mẹ con, còn một phần là quan hệ chị em.
Rốt cuộc, cô cũng thở phào nhẹ nhõm: “Trời ơi, tốt quá Mộc Thành, anh đúng thật là tri kỉ của tôi.”
“Cô vui là được rồi. Cố MỘc Thành thấy cô vui vẻ, anh ta cũng vô cùng hạnh phúc.
Mặc SƠ cầm lấy báo báo, đi tìm Ngô Y Mỹ.
Ngô Y Mỹ đang ôm con trai rời khỏi bệnh viện, lúc cô ta nhìn thấy Mặc Sơ, chột dạ cúi đầu, ôm chặt con trai vào lòng,
Đứ bé này vừ nhìn thấy người lạ, lập tức khóc lớn lên.
Ngô Y Mỹ vội vàng dụ dỗ nó: “Bảo bối, không phải sợ, dì này không phải người xấu. Có mẹ ở đây, không ai có thể làm tổn thương con.”
Mặc Sơ nói: “Tô Cát Long dung tính mạng con trai cô, uy hiếp cô đưa kết quả xét nghiệm ADN giả cho tôi?”