Tròng mắt của Quyền Đế Sâm có chút phức tạp, có phải trong mắt cô đứa bé chính là biểu hiện quá lớn?
“Nếu như giữa anh và con em có mâu thuẫn, em sẽ chọn ai?” Quyền Đế Sâm hỏi cô một vấn đề không có đường lui.
Trong nháy mắt, Mặc Sơ lập tức ngây người bối rối.
Đây là vấn đề gì?
Anh là anh, con của cô là con của cô.
Bọn họ không ở cùng nhau, cũng sẽ không qua lại, mẫu thuẫn từ đâu đến?
“Đế Sâm, trong lúc này không có bất kỳ sự xuất hiện đồng thời nào.” Mặc Sơ đưa mắt nhìn cô, dịu dàng nói: “Anh là chồng em, con của em là con của em. Giữa mấy người sẽ không có xung đột, hơn nữa con của em vô cùng hiểu chuyện, từ nhỏ đã độc lập lại kiên cường, có lúc hiểu chuyện tới mức khiến em cũng tự thấy hổ thẹn mình không bằng.”
Nếu như nói như thế là anh cố tình gây sợ.” Quyền Đế Sâm lập tức nổi giận.
Mặc Sơ bị anh rống, lui về sau một bước.
Anh đột nhiên tức giận không giải thích được.
Cô cũng chỉ nói sự thật mà thôi, con con cô thật sự rất biết điều, cũng rất hiểu chuyện, thật sự sẽ không chọc tới Quyền Đế Sâm.
“Không dám.” Mặc Sơ bị anh rống, trong lòng có hơi khô ráp, cô có chút sợ hãi nói.
Advertisement
Quyền Đế Sâm thấy dáng vẻ cô lúc này vô cùng sợ sệt, anh thật sự giận không có chỗ phát tiết.
Anh cũng không nói gì với cô, mà chỉ hất tay áo một cái, xoay người ra khỏi thư phòng.
Mặc Sơ đứng tại chỗ một mình, cuối cùng cô chọc gì đến anh.
Không phải anh đã nói, anh không quan tâm cô đã sinh con sao? Tại sao cô lại cảm thấy anh có hơi nhắm vào con của cô chứ?
Quả nhiên lòng của đàn ông cũng như mò kim đáy biển.
Dù sao không phải ruột thịt cũng rất khó để tha thứ.
Mặc Sơ muốn đến nơi này, đối với cuộc hôn nhân cô gái lọ lem được gả vào nhà giàu có này, cô cũng không còn cảm giác mong đợi nữa.
Người khác không biết tình cảnh của cô cũng không biết cô gặp phải Quyền Đế Sâm kiểu gì đâu.
Hoặc đối với cô mà nói, con là ruột thịt của cô, mặc kệ có chuyện gì cô cũng sẽ đứng về phía con mình.
Nếu như cô nói như thế, đương nhiên Quyền Đế Sâm sẽ tức giận.
Nhưng mà đây chính là tình người.
Sáng sớm hôm sau, tin tức báo cáo.
Ngô Y Mỹ bị treo bằng bác sĩ, hơn nữa vĩnh viễn không được thi lại, đuổi khỏi bệnh viện, hóa ra có liên quan tới kết quả giám định ADN.
Diệp Tử nhanh chóng biết chuyện này, cô ta gọi điện thoại cho An Ngôn: “Chị, Quyền Đế Sâm tàn nhẫn như thế, nếu như anh ta biết em cũng tráo kết quả, có thể nào cũng sẽ xử lý em như thế không? Chị, em thật sự sợ.”
Trái lại, An Ngon lại chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ lười biếng: “Sợ cái gì, còn có chị chống cho em. Huống chi, bác sĩ nói, Quyền Đế Đình sẽ nhanh chóng tỉnh lại, có Quyền Đế Đình kiềm Quyền Đế Sâm, cũng không tới lượt em ra sân.”
Diệp Tử vẫn có chút lo lắng, bất an, đặc biệt cô ta vẫn còn muốn theo đuổi Cố Mộc Thành.
Sau khi Mặc Sơ biết Ngô Y Mỹ bị đuổi việc, trong lòng cô cũng thở dài một cái.
Cô vẫn mang theo đồ chơi và trái cây đến thăm Ngô Y Mỹ, Ngô Y Mỹ đang yên lặng thu dọn đồ của mình.
Mặc Sơ nhìn cô ta, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
“Bác sĩ Ngô.” Mặc Sơ gọi cô ta một tiếng.
Ngô Y Mỹ ngẩng đầu nhìn cô: “Bà Quyền, sau này cô cũng sẽ có con, cô cũng có thể hiểu được cách làm của tôi trên cương vị một người mẹ.”
“Tôi biết tâm tình của cô.” Mặc Sơ vội vàng nói: “Chuyện cô bị treo bằng bác sĩ, tôi thật lòng xin lỗi. Tôi biết nếu như tôi ở vào vị trí của cô, tôi cũng sẽ bảo vệ con mình trước.”
“Cô không trách tôi là được rồi.” Ngô Y Mỹ cảm kích nói: “Thật ra thì việc treo bằng bác sĩ cũng là thủ tục rất bình thường. Tổng giám đốc Quyền cũng không cho người truy tố tôi, tôi không cần ngồi tù, đối với tôi mà nói đã là ân lớn lao.”
Trong lòng Mặc Sơ vô cùng chua xoát, cô cũng có con, Quyền Đế Sâm lại xem như lập trường và uy tín của một ông chủ.
“Những thứ này, cô cầm lấy đi.” Mặc Sơ đưa mắt nhìn cô ta: “Người xấu là Tô Cát Long, anh ta nhất định sẽ bị trừng phạt, trước mắt cô cứ chăm sóc con thật kỹ.”
“Được.” Ngô Y Mỹ đưa tay ôm lấy Mặc Sơ.
Tiếp đó, mối quan hệ giữa Tô Cát Long và cục trưởng Thiệu bị đưa ra ánh sáng.
Tin tức đôi nam nam yêu nhau này khiến giới văn phòng dấy lên một đợt sóng lớn, Tô Cát Long trốn bên ngoài bởi vì anh ta có dính líu tới việc bắt cóc con nít, bị truy nã.
Cục trưởng cục tài chính Thiệu Hùng cũng vì vấn đề tác phong, cũng bị hủy bỏ chức vụ.
Sau khi Thiệu Hùng ngã ngựa, tìm đến Cố Trạch Dã.
“Thị trưởng Cố, tổng giám đốc Quyền vì một người phụ nữ mà ra tay với tôi, anh cũng chỉ trơ mắt nhìn thôi sao?” Vẻ mặt Thiệu Hùng vô cùng căm phẫn.
Cố Trạch Dã hừ một tiếng: “Mình làm sai, tại sao lại không gánh vác trách nhiệm? Thiệu Hùng, con trai ông là huyết mạch nhà họ Mặc, theo lý mà nói phải để bọn họ nhận con. Ông một tay che trời như thế, là muốn thế nào? Độc chiếm Thiệu Vĩ Trạch, không để thằng nhỏ biết chân tướng?”
Thiệu Hùng nghe nhắc tới con trai, cũng không nói gì nữa.
Một lát sau, Thiệu Hùng mới lên tiếng: “Nhưng mà thị trưởng Cố, Quyền Đế Sâm làm thế với em gái cậu, cậu còn nói chuyện giúp Quyền Đế Sâm?”
Cố Vãn Vãn mãi mãi là miếng thịt trong lòng Cố Trạch Dã, trên phương diện này, anh ta cũng kín đáo phê bình Quyền Đế Sâm.
Nhưng mà chuyện công là chuyện công.
Chuyện công với chuyện tư chắc chắn không thể nhập làm một được.
“Thiệu Hùng, tôi từng trọng dụng ông như thế.” Cố Trạch Dã thấp giọng mắng: “Thế nhưng trong chuyện này, nếu ông muốn giữ con trai thì phải nói với nhà họ Mặc. Nếu như nhà họ Mặc cho phép, đương nhiên ông vẫn có thể tiếp tục nuôi Thiệu Vĩ Trạch, nếu như nhà họ Mặc không đồng ý, ông phải trả con trai cho người ta.”
Ngay sau đó, Thiệu Hùng đến tìm người nhà họ Mặc.
Mặc Đại Thăng nằm trên giường bệnh, ngay cả lời cũng không nói rõ ràng.
Đương nhiên Trần Chân Dao không đồng ý việc Thiệu Vĩ Trạch vẫn đi theo Thiệu Hùng.
“Nhưng mà nhà họ Mặc là cái thá gì?” Thiệu Hùng tức giận nói: “Các người cũng chỉ phổ thông, bình dân, còn tôi đưa Vĩ Trạch đến trường đại học Cambridge ở London. Tổ tiên tám đời của các người cũng không được như thế. Nếu không nhờ tôi, Vĩ Trạch có thể có được may mắn như thế sao?”
Trần Chân Dao bị ông ta chế giễu, mặc lúc đỏ lúc trắng. Bà ta cũng không có thực lực đối đầu với Thiệu Hùng. Cho dù Thiệu Hùng đã bị cách chức thế nhưng lạc gà đầy vẫn lớn hơn ngựa.
“Nhưng mà ngài Thiệu à, với truyền thống của tổ tiên chúng tôi mà nói, huyết mạch là vô cùng quan trọng.” Trần Chân Dao vội vàng lắp bắp.
Thiệu Hùng vung tay: “Cứ quyết định như thế, đứa trẻ vẫn theo tôi, tôi sẽ đưa thằng bé ra nước ngoài học xong đại học. Sau khi tốt nghiệp sẽ vào thẳng những công ty hàng đầu thế giới. Đi theo các người, còn không phải sẽ thành rác rưởi sao?”
“Ngài Thiệu, sao ngài có thể nói chuyện mà mẹ xấu xí, chó không nhà nghèo?” Sau khi Mặc Sơ gọi điện cho Trần Chân Dao xong, lập tức chạy tới: “Một người không có cách nào thay đổi xuất thân của mình. Không cần biết là giàu sang hay nghèo khó, không cần biết dáng vẻ xinh đẹp hay xấu xí, những thứ này vẫn bị ràng buộc bởi huyết thống.”