Lúc Mặc Sơ đang làm việc trong công ty, Cố Mộc Thành gọi điện thoại cho cô.
Lúc Mặc Sơ nhìn thấy anh ta gọi tới, trong lòng cô “lộp bộp” một chút.
Cố Mộc Thành thích cô, đây lại chính là đại kỵ của Quyền Đế Sâm.
Người đàn ông này, không nói có thích cô hay không, thế nhưng than là bà Quyền, cô không cho phép mình bị một người đàn ông khác thích.
Cô không nghe điện thoại.
Cô và Quyền Đế Sâm còn phải cùng đến New York để gặp hai đứa nhỏ, cô không muốn lại xảy ra biến cố.
Chỉ chốc lát sau, Cố Mộc Thành gửi tin nhắn tới: “Bệnh viện tôi có một đôi tình nhân muốn cử hành hôn lễ, cô có thể chủ trì cho bọn họ không?”
Mặc Sơ nghĩ một chút, đây là công việc, cô phải làm đúng không?
Quyền Đế Sâm sẽ không vì thế mà tức giận đúng không?
Ngay sau đó, Mặc Sơ trả lời tin nhắn.
Cô đi đến bệnh viện, Cố Mộc Thành đưa cô tới một phòng bệnh nặng.
Advertisement
Chỗ cửa có một cô gái trẻ tuổi, tóc cột đuôi ngựa thật cao, đang đi tới lui phía trước, vẻ mặt cô gái ấy viết đầy vẻ lo lắng. Khi nhìn thấy Mặc Sơ tới, cô ấy vội vàng tiến lên: “Cô Mặc, cô nhất định phải giúp tôi một tay.”
Mặc Sơ gật đầu một cái: “Đừng lo, cô cứ từ từ nói với tôi. Chúng ta vào quán cà phê trong bệnh viện ngồi một lát đi.”
Sau khi ba người họ cùng đi, cô gái trẻ lập tức đợi không kịp, nói: “Cô Mặc, tôi tên là Lý Chi Nhiễm, bạn trai tôi tên là Trịnh Đông Hà, chúng tôi là thanh mai trúc mã, người yêu. Từ nhỏ, quan hệ của chúng tôi rất tốt, anh ấy làm lính, tôi là một giáo viên tiểu học, chúng tôi đã chuẩn bị sẽ kết hôn vào năm nay. Nhưng mà trong một lần anh ấy chiến đấu bắt người xấu, đã bị thương chân. Bác sĩ Cố nói, cho dù sau này, khi chân của anh ấy tốt lên, cũng sẽ khập khiễng, anh ấy không đồng ý kết hôn với tôi nữa. Thế nhưng tôi nguyện ý ở cùng với anh ấy, anh ấy là người đáng yêu nhất trong lòng tôi.”
“Tôi nghe bác sĩ Cố nói, cô Mặc vô cùng nổi tiếng trong giới, tôi hy vọng cô Mặc có thể giúp chúng tôi một lần, sắp xếp hôn lễ cho chúng tôi, tôi muốn ở bên anh ấy.” Lý Chi Nhiễm kiên định nói.
Ở trong mắt Lý Chi Nhiễm, Mặc Sơ thấy được tia lửa của tình yêu đang lan lên cao.
Cô gật đầu: “Cô Lý, yên tâm đi, tôi sẽ dốc hết toàn lực. Đầu tiên, tôi rất cảm động với câu chuyện tình yêu của hai người, tôi cũng hy vọng hai người có thể hạnh phúc mãi mãi. Bây giờ, chúng ta có thể đến gặp sếp Trịnh không?”
Sau khi ba người cùng đi đến phòng bệnh: “Trịnh Đông Hà vẫn luôn trầm mặc, mặc kệ bọn họ nói gì, anh ta dường như không muốn nói chuyện.”
Mặc Sơ nhìn Trịnh Đông Hà: “Trước mắt cứ dưỡng thương thật tốt đi. Chúng ta thảo luận lại chuyện này sau.”
Mặc Sơ cũng biết, bất cứ người nào, sau khi biết mình sẽ tàn phế, tâm trạng sao có thể tốt được?
Chỉ là, ở trước mặt người mình thật lòng yêu, thế thì tàn tật một chút cũng có là gì đâu?
“Đúng rồi cô Lý, một tuần sau nữa tôi sẽ đến New York, nếu như trước khi tôi ra nước ngoài mà vẫn chưa tổ chức được hôn lễ, thế thì sau khi trở về tôi sẽ sắp xếp hôn lễ cho các người, được không?” Mặc Sơ hỏi cô ấy.
Trên phương diện sắp xếp thời gian, gần đầy Mặc Sơ cũng rất bận rộn.
Lý Chi Nhiễm gật đầu một cái: “Không thành vấn đề, tôi tin cô, cô Mặc.”
Sau khi Mặc Sơ rời khỏi bệnh viện, Diệp Tử bắt gặp Cố Mộc Thành ở trong bệnh viện: “Bác sĩ Cố, Mặc Sơ làm gì?”
“Có một bệnh nhân muốn cử hành hôn lễ, cô ấy sắp xếp.” Cố Mộc Thành trả lời cô ta.
Diệp Tử như có điều suy nghĩ, chuyện ADN lần trước, vẫn chưa phát hiện, nếu như vẫn luôn như thế, cũng tốt.”
Sau đó, Diệp Tử gọi điện thoại cho An Ngôn: “Chị, lúc ở bệnh viện em nghe nói, một tuần sau Mặc Sơ sẽ đi New York, có thể sẽ đi thăm con. Không biết tổng giám đốc Quyền có muốn đi chung hay không.”
Lần trước, sau khi An Ngôn bị Quyền Đế Sâm khiển trách, cô ta cũng không gặp lại Quyền Đế Sâm, nếu như Quyền Đế Sâm đến New York, sau khi gặp được Mặc Hi, khó tránh khỏi sẽ liên tưởng tới điều gì, bây giờ chỉ có khiến Quyền Đế Đình tỉnh lại trước đó, mọi chuyện đều dễ giải quyết.
“Chị biết rồi, Diệp Tử, có chuyện gì nhớ gọi điện nói với chị.” An Ngôn nói: “Em và bác sĩ kia tiến triển tới đâu rồi?”
“Không có tiến triển gì.” Diệp Tử thở dài một tiếng: “Người ta hoàn toàn không thích em, anh ta chỉ thích phụ nữ có chồng.”
An Ngôn an ủi cô ta: “Em đừng vội, anh ta chỉ bị tạm thời bị quỷ ám, chờ tới khi anh ta biết em tốt, chắc chắn sẽ không thích Mặc Sơ nữa.”
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Sau khi Mặc Sơ tan việc, cô trở về nhà.
Cô đang suy nghĩ, cô phải tìm một sự đột phá, khiến Trịnh Đông Hà mở miệng, hơn nữa đồng ý kết hôn.
Thật ra thì, hiện giờ, cô gái giống như Lý Chi Nhiễm rất ít.
Cô ngồi trên sàn nhà, nhìn vườn oải hương từ chỗ cửa sổ sát đất.
Mặc dù Quyền Đế Sâm không nói, thế thì cô cũng sẽ không hỏi.
Thế nhưng hai người ăn ý trong chuyện oải hương, cũng khiến người khác mừng rỡ.
Mặc Sơ chợt nhớ tới, Quyền Đế Sâm đã từng làm bộ đội đặc chủng, nếu như anh chịu ra mặt, anh và Trịnh Đông Hà nói chuyện với nhau, giữa bọn họ chắc chắn có tiếng nói chung.
Lúc nghĩ đến đây, đột nhiên Mặc Sơ hiểu ra.
Cũng may là cô muốn dùng bản thảo kế hoạch hôn lễ của Lý Chi Nhiễm và Trịnh Đông Hà làm bản mẫu rồi nộp bản thảo này đến cuộc tranh tài.
Cô giáo và quân nhân, cũng đều thuộc ngành nghề cống hiến. Tình cảm thanh mai trúc mã, trải qua cuộc kiểm tra sinh tử, nếu như cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau, tất nhiên sẽ vô cùng cảm động.
Mặc Sơ vừa nghĩ như thế, cô đi tới vườn hoa tưới nước cho oải hương, bón phân. Thật ra cô vô cùng mong đợi, khi oải hương nở đầy vườn hoa phía sau, cô và Quyền Đế Sâm ở trong cảnh đẹp như thế, sẽ rất vui vẻ.
Buổi tối, sau khi Quyền Đế Sâm trở về, Mặc Sơ vẫn còn đang bận thiết kế kế hoạch.
“Bà Quyền, gần đầy bận rộn nhiều việc?” Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, thấy cô vẫn còn ôm máy tính.
Mặc Sơ buông máy tính xuống, chạy tới bên cạnh anh: “Toàn thành phố có một cuộc thi lên kế hoạch, công ty bọn em sẽ có hai tác phẩm được đưa đi dự thi, vừa đúng lúc em có linh cảm, không biết có thể may mắn tham gia hay không?”
Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy cô nói thấy, sao lại không hiểu ý của cô: “Muốn anh làm thế nào? Cầm hạng nhất toàn thành phố, thế nào?”
“Ôi, quả nhiên làm bà Quyền thật thoải mái.” Mặc Sơ nhìn anh cười.
Quyền Đế Sâm nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của cô: “Đương nhiên, em cho rằng làm bà Quyền là uổng phí. Không chỉ có thể khiến em hưởng thụ sự dây dưa triền miên vô hạn trước mặt ngài Quyền, mà còn có thể ở trước mặt người đời, muốn gì là có cái đó.”
Mặc Sơ cười vô cùng vui vẻ: “Nhưng mà như thế hàm lượng vàng sẽ không cao. Em vẫn phải dựa vào sáng kiến của mình chinh phục giám khảo. Bây giờ em có một sáng kiến, nhận được một đơn, đàng trai là quân nhân, bởi vì thi hành nhiệm vụ mà bị thương, bác sĩ nói có thể sẽ tàn tật suốt đời. Đàng gái là giáo viên, bọn họ là thanh mai trúc mã, đàng trai muốn từ hôn, đàng gái lại nhất định muốn kết hôn, bọn họ đều yêu đối phương, mới có thể nghĩ cho đối phương.”