“Nhẫn cũng không có, vào động phòng thế nào?” Cả người Cố Mộc Thành mặc áo blouse màu trắng bác sĩ, trên tay anh cầm hai chiếc hộp bằng nhung, đưa cho Trịnh Đông Dương.
Lý Chi Nhiễm cảm động khóc: “Bác sĩ Cố, sao anh có thể tốt với chúng tôi như thế, ngay cả nhẫn cũng chuẩn bị rồi.”
Cố Mộc Thành khẽ cười, ánh mặt trời to lớn, anh ta nhìn về phía Trịnh Đông Dương: “Còn không nhận để cầu hôn bạn gái?”
Trịnh Đông Dương vô cùng cẩn thận nói: “Bây giờ tôi sẽ trả tiền cái này cho anh.”
Cố Mộc Thành nói: “Chiếc nhẫn hai chỉ đồng, bản thân chiếc nhẫn cũng không đáng tiền, thế nhưng có giá trị đồng lòng và phẩm chất chính trị cao.”
Mặc Sơ cười một tiếng: “Cố Mộc Thành, anh cũng có thể để một nhóm khác tới làm.”
“Chờ khi nào tôi thất nghiệp, tôi sẽ làm một tiết mục ngắn.” Cố Mộc Thành cũng cười.
Có người trêu một câu: “Bác sĩ Cố đổi từ đao phủ sang tiết mục ngắn.”
“Tôi cầm dao phẫu thuật là để cứu cười có được không? Tôi là đao phủ gì chứ.” Cố Mộc Thành liếc mắt: “Nhân viên khám nghiệm tử thi mới là đao phủ.”
Quyền Đế Sâm nhìn bọn họ tương tác lẫn nhau, anh tỉnh bơ nhìn Mặc Sơ một cái.
Trong lòng Mặc Sơ kinh ngạc, người đàn ông này làm gì thế.
Ngay cả việc nói một câu với Cố Mộc Thành cũng không được.
Advertisement
Đây cũng quá bá đạo rồi.
Lúc này, Trịnh Đông Dương cầm lấy cặp nhẫn đồng, đeo vào tay Lý Chi Nhiễm.
Lý Chi Nhiễm cũng đeo lên tay Trịnh Đông Dương, cô ấy kinh ngạc nói: “Sao có thể vừa vặn như thế.”
Cố Mộc Thành nói: “Làm chuyện lần này, trợ lý của cô Mặc đã lặng lẽ chuẩn bị nhẫn cho hai người, biết Trịnh Đông Dương làm lính không biết lãng mạn, còn tim cô lại không đặt ở chỗ này.”
Anh ta nói đến đây, nói với Mặc Sơ: “Lần sau thiếu người giúp, gọi tôi.”
Mặc Sơ cười nhạt, không đáp lời.
Đúng là Cố Mộc Thành cân nhắc rất chu toàn, điều này khiến Mặc Sơ cảm thấy anh ta rất có lòng, thế nhưng làm bác sĩ ngoại khoa cũng tỉ mỉ đúng không?”
Khi Trịnh Đông Dương ôm Lý Chi Nhiễm, mọi người cũng chụp ảnh, tiếng vỗ tay náo nhiệt, vang lên không ngừng.
Có người đề nghị, lúc ấy việc vui chưa cũng nổ ra.
Lúc tiếng hoan hô vang lên, mọi người cũng đùa giỡn đến phát điên.
Có người xông lên trước, bao vây Trịnh Đông Dương và Lý Chi Nhiễm.
Lúc Mặc Sơ cũng theo đám người, bởi vì quá nhanh nên trọng tâm không vỡ, chân Mặc Sơ vặn một cái, đau đến mức cô nhíu mày.
Lúc này, không ai phát hiện chân cô bị đau.
Cố Mộc Thành đang chơi hăng say, dù sao anh ta cũng là đứa trẻ lớn xác, chơi không tiết chế. Một tay anh ta bắt lấy tay Mặc Sơ, vọt tới chỗ đám người.
Mặc Sơ có chút đau, cô té ngã trên đất, lúc đầy Cố Mộc Thành muốn kéo cô đứng lên, kết quả bị người đằng sau đẩy một cái, anh ta cũng té xuống đất giống Mặc Sơ, nằm một đống giống Mặc Sơ.
Cố Mộc Thành càng muốn bảo vệ Mặc Sơ, kết quả lúc người phía sau đè xuống, môi Cố Mộc Thành, mềm nhũn dính vào trên mặt Mặc Sơ.
“Các người đang làm gì.” Một tiếng rống to bỗng vang lên, một tay Quyền Đế Sâm đẩy đám người đang vây chung một chỗ.
Lúc này, Cố Mộc Thành bối rối, anh ta không nghĩ tới việc lợi dụng Mặc Sơ.
Thật ra anh ta chỉ muốn bảo vệ Mặc Sơ, nào biết không những không bảo vệ được mà trái lại còn hôn lên má Mặc Sơ một cái.
Lúc này Mặc Sơ có chút lúng túng, ban đầu cô và Cố Mộc Thành không có gì, bây giờ khi thấy mặt Quyền Đế Sâm, còn xảy ra chuyện “thân mật như thế, điều này càng khiến cô không biết giải thích từ đâu.
Lúc này, ánh mắt tựa như mũi tên lạnh như băng của Quyền Đế Sâm đều dính chặt lên mặt Mặc Sơ.
Lúc còn chưa kịp nói hai chữ “ngài Quyền”, Quyền Đế Sâm đã vô cùng thô bạo bắt lấy tay Cố Mộc Thành, giống như xách một đứa bé, một tay ném ra ngoài.
Trong nháy mắt, thời gian như dừng lại.
Mặc Sơ không ngờ phản ứng của Quyền Đế Sâm lại lớn như thế, lúc cô còn đang ngồi trên mặt đất, Quyền Đế Sâm đã kéo cô lên.
Mặc Sơ vừa đứng lên, cô đang đau chân lại té xuống. Quyền Đế Sâm phát hiện cô không ổn, anh bế cô bằng một tay, sải bước đi ra ngoài.
Ánh mặt trời mùa hè chiếu lên người, mới sáng sớm đã nóng chảy ròng ròng.
Mặc Sơ không biết tại sao, lúc đầu thời tiết này nóng phát điên, thế nhưng cô lại có chút phát lạnh. Lúc cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô nhìn vẻ mặt đẹp trai của người đàn ông này vô cùng lạnh lùng, trong lòng cô cũng lộp bộp một tiếng.
Mặc Sơ nhìn sắc mặt lạnh lùng của Quyền Đế Sâm, cô muốn giải thích: “Quyền.”
“Câm miệng.” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: “Không muốn tay anh kéo em thì đừng có nói.”
Mặc Sơ bị tiếng gầm của anh dọa sợ hết hồn, cô không dám nói gì nữa, thế nhưng sự đau đớn nơi mắt cá chân khiến cô nhíu mày.
Anh đặt cô lên xe, sau đó kéo chân cô qua xem, lúc bàn tay anh đặt lên mắt cá chân của cô, cô đau phải giả vờ đáng thương nhìn anh.
“Rất đau?” Giọng nói của Quyền Đế Sâm rất nặng, thế nhưng động tác tay lại nhẹ nhàng bóp một cái.
Mặc Sơ gật đầu một cái, có ý lấy lòng.
“Đáng đời.” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói, biết rõ đám người này chơi đùa điên cuồng như thế, cô còn đứng đó làm gì?
Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh, mặc dù mắt cá chân cô đau thế nhưng miệng lại rất tốt, cô vội vàng nói: “Em đáng bị như thế, ai kêu em cách xa ngài Quyền như thế. Bị làn người đẩy đi xe, còn té ngã xuống đất.”
Quyền Đế Sâm kiểm tra mắt cá chân của cô, nghe cô nói rất hay, anh nói: “Không ảnh hưởng đến gân cốt.”
“Có nghĩa là em sẽ không thành người què đúng không?” Mặc Sơ nhướng đôi mày xinh đẹp.
Lúc Quyền Đế Sâm nhướng mày có chút đáng sợ, anh mới nói không ảnh hưởng tới gân cốt, cô còn lo lắng sẽ trở thành người què.
“Chẳng lẽ em thật sự sẽ biến thành người què?” Mặc Sơ trông có chút lấy lòng anh, đưa tay nắm chặt tay anh: “Em cũng sẽ không ngu ngốc như Trịnh Đông Dương, què là phải chia tay, em què anh phải ôm em cả đời.”
Cùng với mấy lời dễ nghe của cô, sắc mặt Quyền Đế Sâm cũng không có chút hòa hoãn nào, anh đưa mắt nhìn cô.
Mặc Sơ biết anh tức giận, Cố Mộc Thành đụng phải gò má cô, cô cầm tay của anh đặt lên gò má mình.
“Nếu như anh cảm thấy mặt em đã bị người khác động vào, anh cầm dao tới đây, cắt vào nơi người ta đã chạm qua mới phải.” Mặc Sơ bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói, người đàn ông này thật sự sẽ không tha cho một hạt cát nhỏ.
Nhìn xem cô lớn gan thế nào, An Ngôn cũng chạy tới Hồng Thụ Lâm Hải, cô vẫn ngồi cùng bàn ăn cơm với cô và An Ngôn đấy.
Bàn tay sần sùi của Quyền Đế Sâm bao bọc gương mặt xinh đẹp của cô, anh vẫn thấp giọng nói: “Cắt da mặt cũng không còn mặt.”
“Thế em không có mặt, cũng không phải không cần thể diện.” Mặc Sơ le lưỡi, dí dỏm nói.
Quyền Đế Sâm dùng ngón tay bóp, nặng nề vuốt ve gò má cô, tựa như hận không thể dọn dẹp sạch sẽ chỗ Cố Mộc Thành vô tình chạm vào.
Mặc Sơ bị anh vuốt có hơi đau, cô còn bị anh vuốt ve nữa thì thật sự không còn mặt mũi gặp ai.
Không phải mục đích của anh là như thế sao?