Quyền Đế Đình đã quyết định, muốn ép Mặc Sơ sụp đổ: “Tôi sẽ để tòa án gửi lệnh truyền cho cô. Cô phải biết, với thực lực của tôi, nếu tôi muốn cướp con đi là chuyện vô cùng dễ dàng, còn nữa, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, cô cảm thấy Quyền Đế Sâm vẫn còn giữ được mặt mũi sao?”
Mặc Sơ cắn cắn môi, Quyền Đế Sâm đúng là nhân vật có mặt mũi trong giới tài chính, nếu như bà chủ đương nhiên của anh, vì giành con với em trai của anh mà kiện tụng nhau, Quyền Đế Sâm phải làm thế nào?
Quyền Đế Sâm thấy cô có chút chần chừ, anh ta cười gian tà, hơn nữa còn lấn người tới: “Mặc Sơ, con của tôi, cô có thể sinh đứa bé khác cho anh tôi, hoặc là anh sinh cho tôi cũng được, tôi rất thích.”
“Anh hồ đồ.” Mặc Sơ mù quáng nói: “Đó là con tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, anh nói cướp là cướp. Ạnh cũng là người nhà họ Quyền, Đế Sâm mất mặt, đối với nah có chỗ nào tốt chứ? Chẳng lẽ anh còn có mặt mũi cướp con của tôi sao, anh có thật lòng yêu đứa bé sao?”
Quyền Đế Đình chỉ biết đối xử với cô như thế, anh ta cũng không quan tâm hai đứa trẻ thế nào. Anh cũng sẽ không quan tâm đến cô sinh con cực khổ.
Thế nhưng, Quyền Đế Sâm không giống như thế.
Anh sẽ thật lòng đối xử tốt với cô, ngay cả việc dạy dỗ con anh cũng sẽ có một số ý kiến xây dựng.
Hơn nữa, anh còn tự mình lên máy bay đi New York.
Quyền Đế Đình bị Mặc Sơ mắng, vẻ mặt anh ta dửng dưng: “Dù sao tôi cũng không có danh tiếng trong giới tài chính, nhà họ Quyền cũng lạnh nhạt với tôi. Thế nên, không cần biết nhà họ Quyền xấu hổ thế nào, tôi cũng không sao cả, nhưng mà Quyền Đế Sâm thì khác, hình tượng của anh ta là chính diện, tôi ngay từ khi sinh tay đã ở mặt trái.”
“Anh đúng thật là lợn chết không sợ nước sôi.” Mặc Sơ không nhịn được mắng.
Quyền Đế Đình bị cô mắng, sắc mặt anh ta thay đổi, một tay bắt lấy cổ tay Mặc Sơ, kéo cô tới chỗ trung tâm, khoá cô giữa anh ta và xe: “Cái miệng nhỏ này đúng là cay nghiệt, tới đây, tôi nếm thử một chút, có phải vị rất ngon không?”
Advertisement
Mặc Sơ không ngờ anh ta lại động tay, phải biết rằng, sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, cô giãy giụa không được, trốn cũng không được.
Cô nhìn người đàn ông đã từng huỷ hoại cô vào sáu năm trước, bây giờ lại ném một tảng đá lớn vào cuộc sống yên tĩnh của cô. Không biết cô lấy sức từ đâu, tát vào mặt anh ta một cái: “Đừng động vào tôi!”
Quyền Đế Đình bối rối.
Phải biết rằng, mặc dù anh ta là cậu hai không được yêu thích, nhưng vẫn là cậu chủ nhà họ Quyền.
Anh nào có để Mặc Sơ đánh như thế?
Thế nhưng, lúc anh ta định tát cô một cái, nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của cô, đang quật cường nhìn anh ta, anh ta lại không ra tay được.
Quyền Đế Đình đấm vào xe hơi: “Mặc Sơ, cô là người đầu tiên khiến tôi mềm lòng.”
Mặc Sơ giãy ra khỏi ngực anh ta: “Quyền Đế Đình, tôi không cần biết sáu năm trước chúng ta đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng đó cũng là quá khứ rồi. Bây giờ tôi và bọn nhỏ sống rất tốt, anh đừng tới quấy rầy chúng tôi. Tôi không theo anh, con của tôi cũng sẽ không theo anh. Cho dù anh dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ chống lại anh.”
Sau khi Mặc Sơ nói xong, cô sải bước rời đi.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm hơn bình thường một tiếng, đến bệnh viẹn.
Người ông nội Quyền cắm dây, vẫn trong trạng thái hôn mê, Quyền Đế Sâm canh giữ một đêm, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng.
“Đế Sâm.” Mặc Sơ mang theo một phần ăn sáng tới: “Tình hình của ông nội sao rồi?”
“Không quá lạc quan.” Quyền Đế Sâm nhận lấy: “Vẫn luôn trong trạng thái hôn mê.”
“Thật lòng xin lỗi.” Mặc Sơ cho là chuyện giữa cô và Quyền Đế Đình, bởi vì sự không đứng đắn của Quyền Đế Đình, khiến Quyền Thịnh Quốc tức giận sinh bệnh, không dậy nổi.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Hay là em sinh con cho anh, có thể khiến không nội tỉnh lại.”
Mặc Sơ trợn to mắt, cô khó tin nhìn anh: “Đế Sâm, anh có ý gì. Em vẫn đang ở bên anh, sao anh lại không cảm thấy lúng túng?”
“Anh không so đo chuyện lúc trước.” Quyền Đế Sâm vô cùng nghiêm túc nói: “Thế nhưng sau khi ở bên anh, anh cần em một lòng một dạ.”
“Ừ/” Mặc Sơ cảm động rơi nước mắt: “Thế nhưng quan hệ giữa ba chúng ta nếu bị người ngoài biết, thế thì lúng túng biết bao, như thế cũng gây bất lợi cho anh.”
Lời đồn đại như thế, cô thật sự không dám tưởng tượng sẽ có dáng vẻ thế nào.
“Anh chỉ hỏi em một câu.” Ánh mắt Quyền Đế Sâm sắc bén nhìn kỹ cô: “Em có từng thích Quyền Đế Đình không?”
“Chưa từng.” Mặc Sơ lắc đầu: “Em tuyệt đối không, từ trước đến giờ cũng không có.”
“Vậy là được rồi.” Quyền Đế Sâm đưa tay kéo cô vào lòng.
Mặc Sơ dựa vào anh: “Đế Sâm, em vẫn lo.”
“Không có gì phải lo cả.” Quyền Đế Sâm nhẹ nhàng vỗ mặt cô: “Chuẩn bị mang thai thật tốt, nói không chừng khi ông nội nghe tin này sẽ tỉnh lại ngay.”
“Vâng.” Mặc Sơ đồng ý với anh, cô thấy mắt anh đầy tơ máu: “Anh có muốn về nhà nghỉ ngơi không?”
“Công ty còn rất nhiều chuyện phải xử lý.” Quyền Đế Sâm ăn sáng xong, anh dùng giọng điệu ra lệnh: “Buổi tối, chuyển về biệt thự ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải ở.”
“Vâng.” Mặc dù trong lòng Mặc Sơ vẫn còn lo lắng, bất an, thế nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của Quyền Đế Sâm với cô.
Mặc Sơ trở về công ty làm việc, Triển Lê Hàn tuyên bố, tác phẩm của Ân Phi Âm và Mặc Sơ sẽ được đưa tới trung tâm triển lãm.
Buổi tối, Triển Lê Hàn mời khách ăn cơm, sau đó đi hát karaoke.
Chị Tôn chọn cho Mặc Sơ một bài hát: “Sơ Sơ, tới hát một bài, em gái, nếu em cũng từng nghe nói.”
“Chị Tôn, sao chị biết tôi sẽ hát bài này?” Mặc Sơ cười nói.
Chị Tôn nói: “Có một lần thấy em làm thêm giờ, vẫn luôn nghe đi nghe lại bài hát này.
“Thế tôi liền bêu xấu mình.” Mặc Sơ cầm micro, cô ho nhẹ một tiếng: “Lát nữa có lạc nhịp, mọi người nhớ vỗ tay đấy.”
Mọi người đều cười, cũng không phải ca sĩ., có lạc nhịp cũng không có gì, mọi người ca hát cũng chỉ để vui thôi.
Khi giai điệu quen thuộc vang lên, Mặc Sơ cũng đi theo tiết tấu, cô bắt đầu hát thâm tình.
Nếu như bạn cũng nghe nói, vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối cho trái tim treo lơ lửng của tôi, không bỏ được, cũng không thể làm gì.
Lúc cô hát xong, ánh mắt lại rưng rưng.
Chị Tôn vỗ tay đầu tiên, lúc thay người hát ca khúc khác, chị Tôn đưa cho Mặc Sơ một ly nước: “Hát động tình như thế, là thay lời tình cảm của mình sao?”
Mặc Sơ ngượng ngùng cười một tiếng, gần đây cảm xúc của cô càng lúc càng mãnh liệt, hát xong một ca khúc mình cũng sẽ cảm động như thế.
Lúc này Ân Phi Âm đi theo gót chân của cô: “Mặc Sơ, tôi hỏi tô, anh đẹp trai lần trước đến tìm cô là em trai của tổng giám đốc Quyền đúng không?”
Cho dù lúc nào, Mặc Sơ hoàn toàn không muốn nhắc tới Quyền Đế Đình, hơn nữa Ân Phi Âm hỏi chuyện này chắc chắn cũng có ý đồ.