"Tôi không hiểu anh ta!" Mặc Sơ nói.
Ân Phi Âm cười như không cười nhìn thoáng qua Mặc Sơ: "Tốt xấu gì chúng ta cũng làm việc cùng nhau, bản thân cô gả vào nhà giàu rồi liền bài xích người khác cũng gả vào nhà giàu sao? Mặc Sơ, cô thật thiếu thật thà đấy!"
"Chẳng có gì là thật thà hay không thật thà cả!" Mặc Sơ thản nhiên nói: "Tôi thật sự không hiểu anh ta, nhưng, nếu cô muốn quen anh ta, thì có rất nhiều con đường, không cần qua hỏi tôi!"
Tất nhiên là Ân Phi Âm muốn có một chút quan hệ với Quyền Đế Sâm rồi, như thế, nếu cô ta cũng may mắn cưới Quyền Đế Sâm thì cô ta cũng chính là con dâu nhà giàu rồi!
Mặc Sơ né tránh Quyền Đế Sâm, điều này làm cho Ân Phi Âm nghĩ rằng, ắt hẳn là Mặc Sơ nhỏ mọn, không muốn để người khác cũng gả vào nhà quyền thế.
Buổi tối, trên đường trở về Hồng Thụ Lâm, Mặc Sơ ngồi trên xe taxi, đeo tai nghe, nghe một ca khúc quen thuộc.
Cô cảm thấy, cô thật hơi giống dáng vẻ của nhân vật trong ca khúc này.
Một trái tim không có chỗ dựa, lưu luyến, nhưng lại không thể làm gì.
Cô lại trở về biệt thự Vịnh Hồng Thụ một lần nữa, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về nhà.
Cô tắm rửa xong, vừa chơi điện thoại vừa chờ anh về.
Advertisement
...
Công ty.
Quyền Đế Đình tìm thẳng đến văn phòng chủ tịch: "Quyền Đế Sâm, anh có ý gì hả? Tốt xấu gì tôi cũng là cậu hai nhà họ Quyền, anh lại cho tôi làm từ vị trí viên chức bình thường hả?"
"Có thể để cậu làm viên chức bình thường, cũng là đã để mắt cậu rồi!" Quyền Đế Sâm nhìn anh ta, cái người mà đến tận cửa khiêu khích: "Cậu có thể không làm viên chức của công ty, cậu đi tới bất kỳ một công ty nào làm quản lý, làm CEO, tôi cũng không nói gì, quan trọng là bản thân có mấy cân mấy lạng, có thể làm được gì? Cậu đã cân nhắc chưa?"
Quyền Đế Đình chỉ vào mũi của anh cả: "Anh làm thế này là lấy việc công trả thù riêng, có cậu chủ nhà nào vào công ty nhà mình, mà không phải làm một quản lý? Hoặc là chức vụ tổng giám đốc các kiểu?"
"Cậu và tôi thì có thù riêng gì?" Quyền Đế Sâm một tay vỗ cái ngón tay của Quyền Đế Sâm xuống: "Nếu không phải tối qua lúc ông nội tỉnh lại, ông dặn tôi cho cậu vào công ty, thì bây giờ cậu chính là một con chó lang thang ngoài đường kia kìa! Nhưng cậu thì sao? Cậu đã nói gì với ông nội? Cậu lại làm ông cụ tức đến khó thở công tâm? Sao cậu lại ác độc giống hệt mẹ cậu vậy?"
Quyền Đế Đình lập tức nổi cáu: "Không cho phép anh vũ nhục mẹ tôi?"
"Cái này gọi là vũ nhục á? Tôi chỉ kể sự thật mà thôi." Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Đến ngay cả sự thật cậu cũng không dám nghe, thì cậu có bản lĩnh gì mà về công ty đảm nhận chức vụ quản lý? Huống hồ, công ty mà tôi lãnh đạo, từ trước tới nay không giữ nhân viên vô dụng!"
"Sự thật ư?" Quyền Đế Đình bỗng bật cười: "Sự thực chính là, sáu năm trước Sơ Sơ, ở dưới người tôi bị... chơi..."
Sắc mặt của Quyền Đế Sâm nhoáng cái trở nên lạnh lẽo, giống như bầu không khí cực kỳ rét lạnh ở bắc cực, cả phòng làm việc đều bị nhiễm lạnh.
Quyền Đế Đình vừa trông thấy mặt anh biến sắc thì càng thêm đắc ý: "Quyền Đế Sâm, anh không ngờ đâu nhỉ! Mợ chủ Quyền, người mà anh phách lối cưới về, lại bị tôi nhanh chân đến trước chiếm miếng ngon, mặc dù tôi đã hôn mê năm sáu năm, nhưng, tư vị đó có bao nhiêu ***, tôi vẫn nhớ hết..."
"Bốp!" Một cái tát!
Khuôn mặt của Quyền Đế Đình bị anh cả tát mạnh một cái!
"Cô ấy là vợ của tôi, đừng dùng những lời lẽ như thế chĩa vào cô ấy, chẳng qua là cô ấy bất hạnh, sáu năm trước gặp phải thằng đểu là cậu!" Quyền Đế Sâm hừ lạnh một tiếng: "Trên đời này, thằng đểu có hiếm lạ gì, người đàn ông không có bản lĩnh đi yêu người phụ nữ mới khoa khoang trước mặt người khác như thế!"1
"Anh đánh tôi!" Quyền Đế Đình lập tức nhảy dựng lên.
"Cậu nói Mặc Sơ thêm một câu, tôi liền tát cậu một cái!" Quyền Đế Sâm cực kỳ che chở Mặc Sơ: "Tôi sẽ đánh đến khi cậu không nói nữa mới thôi! Cậu biết tôi từng làm bộ đội đặc chủng, tôi không ngại lấy bạo chế bạo! Huống hồ, trên đời này, vũ lực đối phó cặn bã, là phương pháp hữu hiệu nhất."
Quyền Đế Đình xông đến chỗ anh, anh ta đã bị chọc giận rồi, anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Quyền, tại sao đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy?
Quyền Đế Sâm muốn dạy dỗ anh ta từ lâu rồi, ông nội bị chọc giận đến nỗi sinh bệnh nằm viện, Mặc Sơ cũng bị anh ta nhúng chàm trước một bước rồi, tất cả mọi việc đều tổn thương trái tim Quyền Đế Sâm.
Bây giờ Quyền Đế Đình đưa tới cửa cho anh đánh, sao anh có thể bỏ qua cơ hội như thế này cơ chứ?
Vì thế, Quyền Đế Sâm vận dụng hết mọi công phu quyền đấm cước đá, chỉ mấy chiêu đã đánh cho Quyền Đế Đình nằm trên đất.
"Nếu cậu vẫn muốn ở viện thêm mấy năm nữa, thì cứ việc tới khiêu khích tôi!" Quyền Đế Sâm không hề khách khí nói.
Quyền Đế Đình đứng lên từ từ: "Quyền Đế Sâm, anh đừng có mà kiêu ngạo, có bản lĩnh thì anh đánh chết tôi đi!"
"Đánh chết cậu làm gì?" Quyền Đế Sâm cười khẩy một tiếng: "Khiến cho cậu sống không bằng chết, đây mới được tính là bản lĩnh! Còn giờ, cút cho tôi!"
Quyền Đế Đình tự nhận là, không có năng lực chống lại Quyền Đế Sâm.
Hiện tại, Quyền Đế Sâm nắm giữ mạch máu kinh tế của công ty, lại cộng thêm việc anh ta làm cho ông nội tức đến nỗi nhập viện, đối với việc ra tay với Quyền Đế Đình, tất nhiên là anh ra tay cực kỳ ác.
Sau khi Quyền Đế Đình bị đánh cho mặt mũi bầm dập đi ra ngoài, Tả Điện Vũ đi vào, thu dọn tàn cục trong văn phòng chủ tịch.
"Điện Vũ, thu dọn xong, anh cũng tan làm đi!" Quyền Đế Sâm dặn dò.
"Vâng!" Tả Điện Vũ trả lời: "Tổng giám đốc Quyền, lát nữa tôi đưa anh về à?"
"Không cần, tôi tự lái xe về." Quyền Đế Sâm biết mình rất giận, nhưng mà, một chút năng lực tự kiềm chế này, anh vẫn có.
Bởi vì tôn tử đã bị anh cử đi bệnh viện, 24 giờ chú ý tình hình của ông nội, Quyền Đế Sâm tự lái xe.
Anh lái xe về nhà, lúc đánh xe vào trong gara, không cẩn thận tông vào một cây đại thụ bên cạnh, phát ra tiếng "rầm".
Mặc Sơ đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng cô vội vàng đứng lên, kéo rèm cửa sổ ra xem, xe của anh đã tông vào cây rồi.
Mặc Sơ giật mình, cô chạy nhanh xuống lầu, đi tới bên cạnh chiếc xe của anh, cô đi thẳng đến ghế lái: "Đế Sâm, anh sao rồi? Có bị thương không?"
Quyền Đế Sâm xuống xe, anh chỉ va chạm nhẹ một chút thôi, lúc anh lắc đầu, Mặc Sơ đã nhào vào lòng anh.
"Tối qua anh không có nghỉ ngơi, hôm nay công việc lại bận rộn cả ngày, Đế Sâm, sao anh còn tự lái xe về nhà hả? Cái này là điều khiển xe tới thể chất mệt mỏi!" Mặc Sơ ôm chặt eo anh.
Quyền Đế Sâm cảm nhận được cơ thể mềm mại thơm ngát của cô, anh thấy cô mặc đồ ngủ họa tiết phim hoạt hình chạy xuống, anh duỗi tay ra cài dây lưng cho cô.
"Sao anh không nói gì? Có phải đã đụng vào đâu rồi, đúng không?" Mặc Sơ rất là lo lắng, cô vươn tay ra sờ đầu anh: "Có đụng vào đầu không?"
Cô lại không cao bằng anh, kiễng chân lên, miễn cưỡng sờ được đầu anh, bàn tay nhỏ của cô ấn tới ấn lui trên đầu anh, ngón tay thon dài cũng xoa nhẹ lên khuôn mặt anh, ánh mắt cũng tràn ngập lo lắng.
Kết quả, Quyền Đế Sâm một tay chống cô lên trên cửa xe anh, bàn tay to cũng thuận theo vạt áo đồ ngủ họa tiết hoạt hình của cô, xoa nắn làn da tuyết trắng của cô.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ cảm nhận hơi thở của anh, bàn tay nhỏ của cô cũng chống trên lồng ngực anh.