Lẽ nào người này bị đụng vào đầu rồi? Đụng hỏng đầu rồi hả?
Mặc Sơ thấy người đàn ông này trở về cũng không nói một câu nào, sau khi đâm xe liền hung với cô như này!
Chẳng nhẽ cô đã chọc vào anh rồi sao?
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, dưới ánh sao lấp lánh, đôi mắt xinh đẹp của cô đen nhánh sáng ngời, trong đôi mắt chứa đựng sự lo lắng dành cho anh, cuộc sống từng giống như lục bình, cô bôn ba khắp nơi, cô gặp người quen, nhưng, cuối cùng cô là người kiên cường để sống sót nhất.
Cô có thể cảm nhận được bầu không khí áp lực của anh, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ vòng hai tay ôm lên cổ anh.
Bất luận ngoài kia có bao nhiêu bão táp, chỉ cần anh nguyện ý trở về, cô nhất định ở nhà đợi anh.
Quyền Đế Sâm ôm cô lên, đi vào trong biệt thự.
"Xe này..." Mặc Sơ vội vàng hỏi.
"Không cần lo cho xe!" Giờ phút này, Quyền Đế Sâm làm gì còn lo lắng đến xe nữa!
Anh vươn tay bế cô vào biệt thự, vào trong phòng, cấp tốc cởi bỏ quần áo của hai bên, triền miên không ngớt...
Đêm, dài dằng dẵng.
Sao, sáng lấp lánh.
Người, triền miên.
Anh ôm chặt cô vào lòng, mọi điều không như ý, hết thảy đều có thể ném đi hết, chỉ nguyện ý ở trong lồng ngực dịu dàng của cô...
...
Quán bar.
Quyền Đế Đình đi ra khỏi công ty, một đường đi như thằng điên đến quán bar.
Advertisement
Anh ta vừa đi vào, Ân Phi Âm cũng theo đuôi vào.
Vốn dĩ cô ta đang ở dưới công ty tìm một cơ hội, xem xem ở chỗ nào thì có thể tình cờ gặp được Quyền Đế Đình, không ngờ đi mòn gót giày cũng không tới, có được lại chẳng tốn tí công nào.
Nhưng mà, mặt Quyền Đế Đình tô màu à?
Cô ta nghĩ, ở công ty mà dám động nắm đấm với cậu hai Quyền thì cũng chỉ có cậu cả Quyền thôi!
Cũng có nghĩa là, hai anh em bọn họ bất hòa.
Ân Phi Âm cảm thấy, đây là cơ hội của cô ta.
Vì thế, sau khi Quyền Đế Đình vào quán bar uống rượu rồi say mèn, Ân Phi Âm trả tiền, sau đó đưa anh ta ra khỏi quán rượu.
"Anh sống ở đâu?" Ân Phi Âm hỏi.
"Khách sạn." Sau khi về, Quyền Đế Đình vẫn chưa tìm nhà, anh ta vẫn ở trong khách sạn.
Ân Phi Âm tìm thấy thẻ phòng của khách sạn trong ví anh ta, cô ta đỡ anh ta lên xe rồi đi đến khách sạn, mở cửa phòng khách sạn ra, sau khi đóng lại, cô ta cực kỳ hưng phấn.
Nói cách khác, nếu như cô ta ngủ với Quyền Đế Đình, thì mọi thứ vào ngày mai sẽ xảy ra thay đổi.
Cô ta cởi hết quần áo của Quyền Đế Đình ra, bản thân cô ta cũng cởi sạch và chỉ để lại áo ngực vào quần lót sát người nhất, cầm điện thoại bắt đầu tự chụp ảnh hai người bọn họ, đây là bằng chứng để sau này gả vào nhà giàu.
Ân Phi Âm vừa định đứng lên đi tắm rửa, kết quả người đàn ông này ấn cô ta lại: "Mặc Mặc..."
Mặc Mặc ư? Ân Phi Âm hiểu được, người mà anh ta gọi là Mặc Sơ?
"Cô không ở cùng tôi, cô có tin là tôi cướp con của cô đi không!" Quyền Đế Đình đè lên người cô ta, uống say rồi thì uy hiếp cô ta.
Ân Phi Âm: "..."
Cái gì? Mặc Sơ có con rồi à? Sao cô ta cưới Quyền Đế Sâm được vậy?
Ân Phi Âm nghĩ, chắc chắn là Quyền Đế Sâm không biết, nếu không làm gì có chuyện anh sẽ cưới một người phụ nữ đã sinh con làm vợ?
Thu hoạch của tối hôm nay, cũng vượt ngoài dự liệu của cô ta.
Lúc đầu, cô ta chỉ muốn câu một rùa vàng, nhưng không ngờ, cô ta lại biết được nhiều tin tức như thế này!
Thì ra, Mặc Sơ không chỉ có con trai rồi và hình như còn là của Quyền Đế Đình.
Tin tức có tính bùng nổ này làm cho Ân Phi Âm gần như là hưng phấn đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
Cô ta ôm cổ Quyền Đế Đình, cô ta lại có một cách để đánh bại Mặc Sơ rồi.
"Anh và Mặc Sơ còn có gì nữa?" Ân Phi Âm tiếp tục moi lời của anh ta.
Quyền Đế Đình say đến mơ mơ màng màng, anh ta hừ hừ hai tiếng: "Anh thích em, Mặc Mặc..."
"C**!" Ân Phi Âm không hiểu, Mặc Sơ có gì tốt, tại sao nhiều người đàn ông đều muốn thích cô ta?
Mắt của những người đàn ông này đều mù hết rồi à?
Ân Phi Âm lại hỏi: "Anh và đứa con của Mặc Sơ mấy tuổi rồi? Anh cả anh có biết không?"
Hình như đầu óc Quyền Đế Đình lơ mơ rồi, anh ta không nói chuyện nữa, chỉ lệch đầu sang một bên rồi ngủ mất.
Ân Phi Âm thấy anh ta đã ngủ, cô ta nhìn anh ta một cái, mình thì chẳng buồn ngủ tí nào, trong lòng cô ta đang tính toán xem chỉnh Mặc Sơ như thế nào.
...
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ tỉnh dậy trong ngực anh, dường như cô cảm thấy vẫn không chân thực lắm.
Nhưng mà, mùi vị của triền miên, lại tái hiện chân thực.
Cô tỉnh khá sớm!
Quyền Đế Sâm vẫn đang ngủ say, cô nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cách đó không xa, mới hơn năm giờ sáng.
Bên ngoài, sắc trời đã hơi sáng, mà không khí kiều diễm tràn ngập căn phòng lại chưa tản đi.
Tối qua anh muốn cô khá mạnh!
Người đàn ông này không cần quy tắc, một khi muốn thì muốn nửa cái mạng của cô luôn!
Rõ ràng anh đã bận rộn rất lâu rồi, nhưng tối qua vẫn mạnh mẽ như thú.
Có thể so với tốc độ của đoàn tàu cao tốc đang chạy, có thể so với trận đấu của vua các loài thú trong vương quốc động vật, còn cả cảm giác bay lượn trên mây dễ chịu....
Vừa nghĩ tới những cái này, khuôn mặt Mặc Sơ bất giác đỏ lên.
Sau khi cô tỉnh, thì rất khó ngủ lại.
Vì thế, cô nghiêng người, cứ thế ngắm nhìn dáng vẻ đang ngủ say của người đàn ông.
Nếu như trước kia bọn họ không có gặp một số chuyện tồi tệ lúc trước, liền từ bây giờ bắt đầu cuộc sống, có phải cũng là một ngày tươi đẹp khác không?
Nhưng mà, không ai có chiếc hộp kho báu ánh trăng, không ai thay đổi được quá khứ.
Tất cả mọi việc trước kia, chỉ có chấp nhận.
Nhưng mà, phải tiếp nhận một bản thân như thế, Quyền Đế Sâm phải ý chí cỡ nào đây?
Mặc Sơ vẫn nghĩ rằng, một người đàn ông phải rộng lượng cỡ nào, mới có thể chấp nhận cô và con của cô!
Mà Quyền Đế Sâm chính là một người đàn ông như thế!
Tự nhiên mà vậy, cô sẽ si mê anh, sức hút riêng của anh chinh phục hết thảy, nói những lời gì khác cũng đều tỏ ra yếu ớt vô lực.
Mặc Sơ vươn tay ra sờ ngực anh, lồng ngực này, chính là tấm lòng theo lời mọi người sao?
Bỗng nhiên, một bàn tay to bắt được bàn tay nhỏ của cô.
Cô hơi xấu hổ: "Đánh thức anh à?"
"Tinh lực vẫn dồi dào à?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm khàn khàn, vào sáng sớm, giống như tiếng đàn vi ô lông ưu nhã động lòng người.
Mặc Sơ ngẩng mặt lên nhìn anh: "Anh ngủ thêm một lúc nữa đi, mấy hôm nay đều mệt như thế, hơn nữa tối hôm qua còn...."
Tối qua còn đại chiến mấy trận, nếu không phải tự trả qua, cô cũng không biết, anh lại hung hãn như vậy!
Lúc này, Quyền Đế Sâm mở mắt, người này nói một nửa thì không có câu sau nữa.
Anh vươn tay ra sờ lên gương mặt đỏ bừng của cô: "Còn gì nữa?"
Mặc Sơ cắn môi, không nói nữa.
"Nói chuyện nói một nửa là không phúc hậu!" Quyền Đế Sâm trêu cô: "Mà làm được một nửa rồi không tiếp tục nữa, cũng không phúc hậu!"
Mặc Sơ chìa nắm đấm ra, đấm vào ngực anh.
Người này xấu quá!
Nắm đấm nhỏ của cô, giống như hạt mưa rơi xuống, nhưng lại không làm anh bị thương, cảm giác như đang đấm bóp cho anh vậy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nâng cô lên người: "Buổi sáng ngủ dậy tinh thần tốt thế này, làm vận động buổi sáng thôi!"
Mặc Sơ vừa nghe thì hai chân đã mềm nhũn, hai tay cô vô lực chống trên ngực anh: "Em nghỉ ngơi nhé! Anh cũng nhắm mắt một lúc nữa đi!"