Chỉ là, khi cô ấy đặt điện thoại xuống, Cố Vãn Vãn vẫn nhớ Quyền Đế Sâm, nhưng mà, cô ấy không thể hỏi trước mặt Mặc Sơ.
Mặc Sơ cầm điện thoại, một lúc lâu sau cô vẫn chưa hồi thần, mãi đến tận khi Quyền Đế Sâm đi đến trước mặt cô: "Sao vậy?"
"Hi Hi sắp về rồi!" Mặc Sơ khẽ nói.
Quyền Đế Sâm thấy khóe mắt cô có nước mắt, anh vươn tay nhẹ nhàng lau đi: "Sắp gặp con rồi cũng khóc? Không nỡ thì đưa hai đứa về nước là được!"
Mặc Sơ không dám nhắc đến chuyện của Cố Vãn Vãn trước mặt anh, Cố Vãn Vãn không nhắc tới, không có nghĩa là Cố Vãn Vãn đã từ bỏ.
Mặc Sơ cũng không thể nhắc, Cố Vãn Vãn là bạn thân của cô, Quyền Đế Sâm là chồng cô, quan hệ tam giác thế này, sợ là vừa nhắc tới thì sẽ càng loạn.
"Đã đặt vé máy bay chưa? Cùng tới sân bay đi!" Quyền Đế Sâm nhìn cô.
"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Đây là lần đầu tiên bọn anh chính thức gặp mặt!"
"Anh có cần chuẩn bị quà không?" Quyền Đế Sâm hỏi cô.
Mặc Sơ lại cười: "Anh chịu tiếp nhận thằng bé, em đã vui lắm rồi!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán cô: "Sau khi có thời giạn rồi thì nói cho anh biết!"
"Vâng!" Mặc Sơ vui vẻ gật đầu.
...
Bệnh viện.
Sau khi Mặc Sơ tan làm, cô đều sẽ tới thăm Kiều Thanh Du, hoặc mang sách cho cô ấy, hoặc là mang đồ ăn vặt tới cho cô ấy.
Advertisement
"Cậu có nhận ra là tớ đã mập một vòng rồi không? Trên eo toàn là thịt rồi này!" Kiều Thanh Du nói.
"Bây giờ đang là thời gian tốt để nuôi heo." Mặc Sơ mỉm cười sờ eo cô ấy: "Hình như đúng là mập thật!"
Kiều Thanh Du vỗ tay cô: "Ngày nào cũng tới chơi với tớ? Tổng giám đốc Quyền không ý kiến à?"
"Ngày mai không tới nữa!" Mặc Sơ nói: "Con tớ về rồi!"
Lúc này, trùng hợp là Cố Mộc Thành đẩy cửa đi vào, anh ta nói: "Tôi đi đón cho!"
"Cố Mộc Thành..." Mặc Sơ có hơi khó xử nói: "Đế Sâm bảo cùng tôi đi sân bay đón!"
"Ồ..." Cố Mộc Thành hơi mất mát.
Kiều Thanh Du thấy thế, cô ấy trêu: "Bác sĩ Cố, cả nhà người ta đoàn tụ, anh đừng đi góp vui nữa!"
Cố Mộc Thành liếc cô ấy một cái: "Tới kiểm tra..."
"Anh đừng nặng tay như vậy! Tôi còn là hoàng hoa khuê nữ đó!" Kiều Thanh Du đùa anh ta.
Cố Mộc Thành nói: "Hoàng hoa khuê nữ không phải cô nói là được, vẫn cần phải kiểm nghiệm!"
Mặc Sơ cũng bật cười: "Hai người đừng nói nữa, tôi có khách hàng như này nhá..."
"Móa!" Kiều Thanh Su cạn lời: "Đây là tên đàn ông quỷ quái gì vậy, sóng ở xã hội nguyên thủy à!"
Ngoài cửa, Diệp Tử đã nghe trộm được câu chuyện của bọn họ.
Cô ta nghĩ, tất cả đều là lỗi của Mặc Sơ, Cố Mộc Thành mới không thích cô ta, cho nên, con của Mặc Sơ cũng là sai lầm!
...
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ vẫn hơi dạt dào sóng lòng, Quyền Đế Sâm đã cưới cô và nuôi đứa trẻ không phải con của anh.
Cố Vãn Vãn thân nơi đất khách, mang thai con của Quyền Đế Sâm và chưa trở về.
Mối quan hệ quá rối rắm, khiến cho Mặc Sơ vẫn có một chút khó mà chấp nhận.
Yêu một người thì không sai, nhưng mà, yêu phải một người không yêu mình, thì là sai!
Cô trở mình nhiều lần vẫn chưa ngủ được, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Vẫn đang bánh nướng áp chảo à?"
"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh, anh có thích cô một chút chút nào không?
Cô cũng không xác định lắm.
Có thể là hiện tại cô vẫn không dám yêu, nhưng, cô có thể khẳng định rằng, khi cô gặp nguy hiểm, Quyền Đế Sâm thật sự rất quan tâm cô.
Cô nhào vào lòng anh, dí dỏm hỏi: "Thế anh thích ăn bánh không?"
Quyền Đế Sâm khẽ cười: "Em không biết anh thích ăn bánh đến nhường nào à? Tối nay chưa có ăn bánh, suy nghĩ đến chuyện sáng mai phải đi đến sân bay đón người, có người nhớ con đến nỗi không ngủ được, kết quả, bỏ lỡ thời gian đón máy bay..."
Mặc Sơ tựa vào ngực anh: "Em cảm thấy em quá hạnh phúc!"
"Dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm xoa tóc cô.
"Ừ..." Mặc Sơ gật đầu.
Bởi vì tối hôm trước mất ngủ, sáng hôm sau thức đậy cô suýt đến muộn.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô và Quyền Đế Sâm cùng đi ra ngoài.
Cô nhìn người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh, anh tự lái xe đến sân bay, trong lòng cô, vẫn tràn ngập hạnh phúc.
Thực ra, hạnh phúc mà một người phụ nữ muốn rất đơn giản. Một người chồng yêu cô, với cả đứa con thông minh đáng yêu, cứ thế ở bên nhau sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày, là đủ rồi.
Cái mà người đàn ông muốn là thiên hạ, cái mà người phụ nữ muốn là gia đình.
Sân bay.
Chuyến bay trở về từ New York, chậm rãi hạ xuống mặt đất của thành phố S, một người trên máy bay cũng vui vẻ reo hò.
Mặc Hi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lúc cậu bé đang đi ra khỏi cửa thì đột nhiên có một người đàn ông bế cậu lên, một tay anh ta bịt miệng Mặc Hi: "Thằng nhóc thối, con chạy đi đâu vậy! Nhỏ thế này mà dám rời xa bố, bố đúng là nuôi không con rồi!"
Mặc Hi không ngờ, lễ gặp mặt đầu tiên khi về nước, lại là cái này!
Diệp Tử nghĩ ở cửa có Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ tới đón, người mà cô ta tìm, tất nhiên là không ra tay được!
Vì thế, ở ngay chỗ cửa ra máy bay cô ta đã tìm một người đàn ông lấy danh nghĩa bố cướp Mặc Hi đi.
Dù sao thì người lên máy bay, thì không nhận ra nhau nữa.
Lấy danh nghĩa bố cướp Mặc Hi đi, tin rằng cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Mặc Hi lại không có phản kháng, mặc kệ anh ta ôm mình đi ra ngoài sân bay.
Lúc vừa đi đến cửa ra, người đàn ông này hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Quyền Đế Sâm chờ con ở chỗ cửa vừa nhìn thấy người này, anh liền cảm giác anh ta không phải người tốt!
"Mặc Sơ, em ở đây đợi anh!" Quyền Đế Sâm bước nhanh chạy theo người đàn ông ôm đứa bé.
Người đàn ông này thấy có một người đàn ông cao to mà lãnh khốc cường thế đang chạy về phía mình, anh ta bắt đầu chột dạ, định chạy đến nơi khác!
Anh ta càng tỏ ra hoảng hốt lo sợ, Quyền Đế Sâm càng đuổi theo anh ta, anh giống như lão diều hâu đang săn gà con vậy.
Ai mà biết lúc này, Mặc Hi cũng ra tay rồi. Tay nhỏ của cậu bé, đâm thẳng vào bắp đùi của người đàn ông này!
"A!" Người đàn ông này hét lên như heo kêu.
Mặc Hi cũng nhân cơ hội này trượt xuống khỏi người anh ta, Quyền Đế Sâm nhanh nhẹn túm tay chế trụ người đàn ông.
Mặc Hi lập tức báo cáo: "Người xấu này lấy danh nghĩa bố rồi cướp cháu đi! Cháu muốn tố cáo ông ta! Đây là mánh khóe mà bọn chúng thường sử dụng, không để người khác nghi ngờ! Chú ơi, chú thật là giỏi! Chú đã nhìn thấy ông ta!"
Tất nhiên, Quyền Đế Sâm được xem là bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến, anh liếc mắt một cái là nhận ra vấn đề của người đàn ông xấu.
Cảnh sát sân bay vừa nghe được tin, thì lập tức tới luôn.
Chỗ bắp đùi của người đàn ông này bị thương nặng, cũng không chạy được.
Anh ta không hiểu: "Mày đã cầm cái gì đâm tao?"
Mặc Hi giơ cái bút trong tay lên: "Nhìn thấy không? Trong mắt chú, chỉ là một cái bút bình thường, nhưng sau khi được tôi cải tạo, nó còn lợi hại hơn vũ khí mà các đặc công fbi sử dụng, tôi đâm thẳng vào trứng của chú đấy!"
Mặc Hi nhìn bọn họ: "Chuyện này chưa xong, tôi phải truy cứu đến cùng!"
Chủ yếu là cậu bé về nước, khá nhàn rỗi, nhưng mà, người dám bắt nạt cậu bé, sao cậu bé có thể cho người khác dễ chịu chứ!