Cuộc hôn nhân của Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm, cô cũng từng lưỡng lự, cô cũng từng đấu tranh, hoặc với hai người, hôn nhân không có tình yêu cũng tốt.
Nhưng mà, cuối cùng lý trí không thắng nổi trái tim của mình.
Sự cưng chiều mà anh dành cho cô, hết thảy mọi thứ anh dành cho cô, đã khiến cho trái tim cô sớm đã dần dần rơi vào tay giặc.
Người dẫn chương trình gật đầu: "Phải rồi, tôi có thể hỏi cô một chút là cô sẽ dùng số tiền thưởng này như thế nào không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Tôi dành toàn bộ số tiền thưởng để mua dược liệu ngâm chân cho chồng tôi, tôi đã đi thăm hỏi ông thầy thuốc đông y, ông ấy bảo kiểu ngâm chân như thế là dưỡng sinh đối với người bình thường, nhưng đối với người từng trải qua chiến đấu gian khổ mà nói, thì có thể làm giảm đau xót mà bọn họ từng lưu lại..."
Cô nói đến cuối cùng thì có một chút nghẹn ngào: "Xin lỗi, tôi hơi mất khống chế..."
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, một tay Mặc Sơ thì cầm cúp, một tay còn lại thì cầm chi phiếm, cô không có tay rảnh để đưa cho anh!
Cô dứt khoát nhào vào trong ngực anh, vùi đầu vào trong ngực anh, cô xúc động đến nỗi thật muốn khóc quá!
Quyền Đế Sâm đưa tay ra ôm eo cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, mặc cho nước mắt của cô đã thấm ướt áo anh.
Cô sẵn lòng cùng chia sẻ niềm vui với anh.
Cô cũng không ngờ, có một ngày, dưới ánh đèn lóng lánh, cô và anh sẽ cùng đứng trên sân khấu ôm nhau.
Advertisement
Cô sẽ cố gắng, càng thêm cố gắng!
Cuối cùng có một ngày, cô còn thể đi được xa hơn nữa!
Quyền Đế Sâm đưa tay ra bế cô lên.
"Anh..." Mặc Sơ giật mình: "Mau thả em xuống!"
Quyền Đế Sâm nói bên tai cô: "Người ta phải hội diễn văn nghệ rồi, em còn chiếm sân khấu không đi!"
Mặc Sơ quẫn...
Lúc đi đến hậu trường, Quyền Đế Sâm mới thả cô xuống, anh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, trong đôi mắt cô đang có nước mắt vòng quanh đang không ngừng.
Cô nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Cô rất vui, công việc của mình đã có được sự công nhận, còn có thể ở cùng anh.
Quyền Đế Sâm cũng có thể cảm nhận được niềm vui hạnh phúc phát ra từ trong lòng cô, anh vuốt mái tóc đen nhánh xinh đẹp của cô, khóe môi mang theo nụ cười cưng chiều.
Lúc này, có nhân viên công tác đi tới: "Cô Mặc Sơ, bây giờ cần tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, cô đã chuẩn bị xong chưa?"
"Được!" Mặc Sơ tạm biệt Quyền Đế Sâm: "Em đi rồi về!"
Cô đã tới trung tâm phỏng vấn, chào hỏi với các phóng viên.
Trong số phóng viên có người hỏi: "Mặc Sơ, cô nói rằng tác phẩm này bắt nguồn từ cuộc sống, tôi muốn hỏi cô, cô có từng đích thân rửa chân cho chồng cô không?"
Mặc Sơ gật đầu: "Có!"
Một phóng viên nữ khác nói sắc sảo: "Cô vẫn hèn mọn rửa chân cho đàn ông sao? Như thế còn có thể đoạt giải ư? Đây chẳng phải là đang kích động tập tục phụ nữ làm nô dịch sao?"
Cô ta vừa nói ra câu nà, cũng có phóng viên nữ tán đồng, nhưng đàn ông trời sinh ước số giống đực, bọn họ không đồng ý.
Mặc Sơ thì lại bình tĩnh nói một cách vững vàng: "Trong thuật ngữ chuyên ngành, rửa chân có một mục là mát xa chân, ở cửa hàng mát xa chân chính quy, những kỹ thuật viên này phải chú trọng mát xa huyệt đạo, vì ba trăm sáu mươi nghành, nghành nghề nào cũng có chuyên gia, mỗi một ngành nghề đều có sự tồn tại của tinh anh, không thể vì thành kiến của cá nhân liền đi kỳ thị ngành nghề khác. Nếu như cô cảm thấy, mát xa chân là thấp kém? Vậy thì tiếp viên hàng không và cơ trưởng làm việc ở trên máy bay trên trời, cái nghề này là nghề tuyệt đối cao quý sao? Tất nhiên, không thể vơ đũa cả nắm như vậy!"1
"Nhân viên mát xa chân ngâm chân xoa bóp cho chúng tôi, để cho chúng tôi có thể được thư giãn sau khi đã làm việc căng thẳng cả một ngày, cơ trưởng và tiếp viên hàng không, để chúng ta an toàn đi đến một thành phố khác, công việc của bọn họ là khác nhau, bọn họ tạo ra những giá trị khác nhau và cũng làm ra những cống hiến khác nhau cho thế giới." Mặc Sơ nói: "Còn nữa, tôi rửa chân cho chồng tôi, bởi vì trong cuộc sống vợ chồng, không tồn tại cao ngạo và thấp kém, chỉ có tình yêu."
"Nói hay lắm!" Tất cả phóng viên nam đều hoan hô.
Phóng viên nữ này vẫn chưa hết hy vọng: "Đó là bởi vì chồng cô là Quyền Đế Sâm, nhân vật lớn chỉ tay che trời, cô rửa chân cho anh ta, thì đương nhiên không thấy thấp kém rồi, trái lại còn là sự trèo cao của cô!"
Các phóng viên khác vừa nghe thấy vậy, thì cảm thấy đúng là hơi có lý, vì thế, bọn họ yên lặng nghe cây trả lời của Mặc Sơ.
Mặc Sơ cũng rất bình tĩnh: "Đúng là, chồng tôi là một nhân vật lớn tài ba, Mặc Sơ tôi, cũng là cảm phục nhân cách của anh ấy! Có một kiểu, phi phú tức quý, quyền khuynh một đời, phú khả địch quốc, chồng tôi chính là người đàn ông như vậy! Nhưng mà, người đàn ông như thế không chỉ có một mình anh ấy, nhưng người đàn ông tỏa ra sức quyến rũ của nhân cách, khiến tôi khâm phục từ con người thể đến trái tim thì chỉ có một mình anh ấy, cảm ơn lời nhắc của cô phóng viên này, đúng là tôi đang trèo cao vào anh ấy!"
Một trận tự chế nhạo và không bác bỏ này khiến cho cô phóng viên này dương dương đắc ý, nhưng lại làm cho các phóng viên nam khâm phục nhân cách hấp dẫn và dịu dàng hào phóng của Mặc Sơ.
Bất kể người khác nói cô thế nào, cô đều giữ một lòng không thay đổi.
Đây là điều cực kỳ hiếm có.
Có vẻ như nữ phóng viên này không hỏi ra được cái gì ở chuyện này, cô ta để cho đồng nghiệp khác hỏi.
Mặc Sơ nhìn mọi người: "Tôi cũng đi nghỉ ngơi trước đây, chúc các vị tham gia lễ trao giải vui vẻ!"
Nữ phóng viên không muốn cô đi, cô ta đảo mắt rồi lại hỏi: "Cô Mặc Sơ, nghe đồn trước khi cô cưới tổng giám đốc Quyền thì cô đã sinh con? Hơn nữa đứa bé này còn không phải là con của tổng giám đốc Quyền, cô nói xem, chuyện này là thế nào?"
Vẻ mặt của Mặc Sơ thay đổi, chuyện này thật sự là rất ít người biết.
Cô cũng không ngờ, thế nào lại có người hỏi cô chuyện này vào lúc này.
Nhân viên công tác lập tức nói: "Cái này không liên quan đến nội dung phỏng vấn ngày hôm nay, phỏng vấn của ngày hôm nay tới đây là kết thúc."
Nhưng mà, vị phóng viên nữ này lại hùng hùng hổ hổ nói: "Sao lại không liên quan cơ chứ? Chuyện này là chuyện về con của Mặc Sơ! Có phải anh cũng nghĩ rằng, dẫn theo con riêng, gả vào hào môn, để cho tổng giám đốc Quyền làm bố sẵn, chuyện này cũng khiến tổng giám đốc Quyền rất hãnh hiện sao?"
Người này nói năng sắc bén, mỗi câu đều đang đâm vào lòng Mặc Sơ, mỗi chữ đều đang châm chọc Quyền Đế Sâm làm bỗ sẵn.
Mặc Sơ không muốn chuyện này ầm ĩ lớn, mặc dù trong lòng cô khó chịu, nhưng vẫn giữ im lặng, cô cảm thấy, cô không cần chứng minh cái gì với bất kỳ ai, chỉ cần Quyền Đế Sâm thật lòng đối xử tốt với con trai, vậy là đã đủ rồi.
Người khác nói gì, không quan trọng.
Chỉ là, sự nhường nhịn và im lặng của cô, lại khiến cho Quyền Đế Sâm đi tới.
Anh vươn tay ra, khoát lên vai Mặc Sơ.
Bàn tay to của anh, nhẹ nhàng ôm vài cô, sau đó, anh nhìn về phía phóng viên nữ tới gây sự với ánh mắt lãnh liệt mà sắc bén: "Tôi trả lời cho cô!"
"Đế Sâm..." Mặc Sơ hơi lo lắng, cô dùng ánh mắt nói với anh, xin lỗi...
Ánh mắt như chim ưng của Quyền Đế Sâm đảo qua tất cả phóng viên ở hiện trường, anh trầm giọng nói: "Con của Mặc Sơ, là con của Quyền Đế Sâm tôi, có thể cưới được Mặc Sơ về làm vợ, còn có một đứa con trai, là chuyện mà Quyền Đế Sâm tôi cảm thấy hãnh diện nhất! Nhưng, tôi không muốn con của tôi sống dưới ánh đèn nhấp nháy, cho nên, những cuộc phỏng vấn sau này, ai còn đề cập đến chuyện của đứa bé, giết không tha!"1
Lúc này, anh gọi trợ lý Tả Điện Vũ: "Điện Vũ, anh xử lý đi!"