Mặc Sơ hơi mắc cỡ, cô cũng không ngờ lại gặp người quen ở chỗ này, lúc đầu cô mặc trang phục thủy thủ là để làm cho Quyền Đế Sâm vui vẻ!
Dù sao sống chung giữa vợ chồng, chính là có qua có lại mới toại lòng nhau.
Anh cho cô quả đào, cô cho lại anh quả mận.
Na ná như nhau.
Mặc Sơ mặc như này, hai chân dài trắng nõn, trong đêm tối lại càng quyến rũ, trông cô cũng đặc biệt trẻ trung.
Trịnh Ngạo Tuyết lại nhìn Quyền Đế Sâm rồi nở nụ cười: "Anh Quyền, trâu già gặm cỏ non!"
"Còn không đi ăn cơm đi!" Quyền Đế Sâm lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: "Nếu không muốn ăn, tôi bảo nhà bếp đổ cơm xuống biển cho cá ăn!"
Trịnh Ngạo Tuyết thè lưỡi, làm mặt quỷ, cô ấy đến gần Mặc Sơ, rồi nói nhỏ với Mặc Sơ: "Cô nghe kìa, anh Quyền không muốn nhận mình là trâu già, có điều, chị dâu ăn mặc như thế này thật làm cho người ta muốn phạm tội, thật sự như chưa đầy 18 tuổi ấy!"
"Mau đi ăn cơm!" Mặc Sơ đẩy cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết chạy như bay vào phòng ăn, trên boong thuyền chỉ còn hai người là Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm.
Hai người cách nhau một khoảng, gió biển thổi vào mái tóc của Mặc Sơ, cô đứng trong gió biển, nở nụ cười dịu dàng.
Cô đi về phía Quyền Đế Sâm, mỗi bước đi, đều mang theo dịu dàng và ngọt ngào.
Sáng tinh mơ, bọn họ cùng thức dậy trong ánh bình mình ló rạng.
Mặc Sơ nghĩ, đây là bắt đầu của một ngày hạnh phúc.
Advertisement
Kỳ thực, chơi vào còn mệt hơn làm việc.
Vào ban đêm, Trịnh Ngạo Tuyết ăn cơm xong thì đi luôn rồi.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm, hai người tiếp tục tận hưởng thế giới của người hai.
Trong ngày cuối tuần, chuyến du lịch ngắn cũng gợi lên tình thú của người.
Sáng sớm, khi luồng ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào từ ô cửa sổ và rải lên người của hai người, ánh mắt tựa như vẩy một lớp vụn kim ***** ***, lóa mắt mà rực rỡ.
"Chào buổi sáng! Anh Quyền!"
"Chào buổi sáng! Bà Quyền!"
Bốn mắt nhìn nhau, một lời chào đơn giản nhất từ đối phương, lại làm cho tâm trạng của một ngày bắt đầu tốt đẹp từ khoảng khắc này.
Anh cúi đầu hôn cô, tối qua anh đã tha cho cô, sáng nay tiếp tục tận hưởng thời gian tươi đẹp thuộc về riêng bọn họ trong ánh bình minh.
Mặc Sơ đã ngủ một giấc an ổn mà hạnh phúc, giờ phút này tinh thần cô cũng đắc biệt tốt.
Cô ngọt ngào đáp lại nụ hôn của anh, ở ánh nắng ấm áp, áo ngủ đã chạy xuống từ lâu, phần tình cảm này tiếp tục thăng hoa...
Trận "chiến tranh" này đánh cả một buổi sáng, Mặc Sơ nhìn người đàn ông này với vẻ mặt đáng thương, hóa ra tối qua nghỉ ngơi đành hoàng chẳng qua là để nghỉ ngơi lấy sức cho sáng hôm nay.
Cô: "Đế Sâm, em mệt rồi..."
Anh không chịu.
Cô: "Đế Sâm, em mệt thật mà..."
Quyền Đế Sâm ngắm nhìn dáng vẻ đang chịu đựng tưới nhuần của cô bằng đôi mắt sâu như biển, môi mỏng khẽ mím: "Bà Quyền, em mệt thì nghỉ ngơi đi! Ông xã tiếp tục..."
Mặc Sơ nắm chặt nắm tay, đánh ra như đánh vào bịch bông.
Nào có kiểu như anh...
Kết quả, cho tới trưa cũng tiêu hao ở trong phòng, cơm trưa cũng là anh bưng đến cho cô.
Tiếp sau đó, cô đã ngủ trưa, khi tỉnh dậy, du thuyền đã sắp cập bờ vịnh Hồng Thụ Lâm Hải rồi.
Mặc Sơ không thể không nói, người đàn ông này đưa cô ra biển, chính là đổi chỗ làm cái việc mà anh thích nhất thôi!
Đương nhiên, cô cũng thích!
Cô nghĩ nghĩ mà đỏ cả mặt!
Lúc xuống thuyền, anh săn sóc bế cô xuống.
Cuối tuần nghỉ ngơi tốt xong, thứ hai tiếp tục đi làm.
Bởi vì thứ sáu Mặc Sơ đoạt giải, cuối tuần cô và Quyền Đế Sâm ở bên nhau tận hưởng thời gian vui vẻ, cô vẫn chưa có một trận ăn chơi cùng với các đồng nghiệp.
Sau khi làm việc cả ngày trời, Mặc Sơ nói: "Tối nay tôi mời khách, mọi người cùng nhau đi ăn cơm, hoặc đồ nướng cũng được, hoặc là sau khi ăn cơm xong thì đi Karaoke..."
Đồng nghiệp công ty đều đã biết là cô giải được giải, có người hỏi cô: "Tối thứ sáu không mời chúng tôi à?"
Chị Tông nói xen vào: "Tối hôm đó, đương nhiên là phải chúc mừng cùng với tổng giám đốc Tiêu rồi!"
Ân Phi Âm châm chọc một câu: "Chẳng qua cô dựa vào tổng giám đốc Quyền nên mới lấy được một giải thưởng, có gì hay đâu mà đắc ý?"
Nếu mà Mặc Sơ nghe thấy câu này của Ân Phi Âm vào hôm thứ sáu, thì có khả năng là cô sẽ tức giận.
Nhưng mà, tối hôm đó đã có người khác nói câu này rồi, hơn nữa ngay cả Quyền Đế Sâm cũng đã nói, cần gì phải để ý đến ánh mắt của người khác, trong lòng mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, là đủ rồi."
Ở trong công ty, thực ra không chỉ Ân Phi Âm, rất nhiều người đều nghĩ là Mặc Sơ nhận được giải cũng là bởi vì có quan hệ của Quyền Đế Sâm.
Mặc Sơ lại nói: "Tôi rất vui, Đế Sâm có thể trao giải thưởng này cho tôi! Anh ấy là chồng của tôi, là người đàn ông muốn sống cùng tôi suốt đời, cho dù tôi có dựa vào anh ấy, thì cũng là chuyện bình thường! Quản lý Ân, tôi nói đúng không?"
Chị Tông âm thầm giơ ngón cái với cô, ý bảo Mặc Sơ nói đúng quá!
Ân Phi Âm hừ một tiếng: "Nếu như người khác có thể cưới được tổng giám đốc Quyền, thì cũng có thể đoạt giải!"
Mặc Sơ cười hì hì, thoải mái nói: "Cô cũng bảo đó là nếu như mà, hiện tại giả thiết quan hệ không thành, mọi người có thể thảo luận trước một chút xem tối nay ăn gì? Sau đó tập trung ý kiến ở chỗ chị Tông, tất nhiên, ai không muốn đi, tôi cũng không ép."
Mặc dù rất nhiều người đều ghen tị với Mặc Sơ giống như Ân Phi Âm, nhưng, mọi người cũng đều biết là, chỉ cần Quyền Đế Sâm còn che chở cho Mặc Sơ một ngày, bọn họ hùa theo Mặc Sơ thì sẽ có lợi, sẽ không có ai thật sự ầm ĩ trở mặt ý kiến với cô!
Chắc chắn là đa số mọi người đều sẽ đi.
Sau khi tan làm, Mặc Sơ gửi tin nhắn cho Quyền Đế Sâm, cô bảo tối nay cô sẽ đi tụ tập với đồng nghiệp nên về hơi muộn.
Lúc bọn họ đang hát karaoke, Mặc Sơ đi ra ban công hóng gió, thế mà cô lại trông thấy An Ngôn và Diệp Tử đang ngồi cùng nhau uống rượu và hát karaoke.
Trong nháy mắt, Mặc Sơ đã hiểu ra điều gì đó.
An Ngôn và Diệp Tử đã quen nhau bao lâu rồi? Nhìn dáng vẻ của bọn họ, hình như bọn họ rất thân quen, người làm giám định DNA của cô là Diệp Tử, mà An Ngôn thì đã biết anh em Quyền Thị từ lâu, hơn nữa cô ta còn dây dưa không rõ với bọn họ nữa.
Mặc Sơ cầm cốc rượu, đi về phía bọn họ.
Diệp Tử đã uống rất nhiều rượu rồi, cô ta gần như là ngã trên sô pha: "Chị, em hận con đ* Mặc Sơ!"
"Cô tưởng tôi không hận cô ta chắc?" An Ngôn cũng hơi say rồi: "Quyền Đế Sâm thích cô ta, tên thiếu gia ăn chơi Quyền Đế Đình cũng vì cô ta mà bắt đầu thủ thân như ngọc rồi!"
Diệp Tử vỗ lên sô pha: "Nếu không phải vì cô ta, em cũng sẽ không bị tạm giam, bây giờ em mới được thả ra đây này, công việc cũng mất rồi... Cố Mộc Thành cũng không thích em..."
Mặc Sơ đi đến bên cạnh cô ta: "Cô hận Mặc Sơ như thế, có phải cô đã động chân động tay vào bản giám định DNA mà cô làm cho cô ấy, đúng không?"
Diệp Tử không còn nhìn rõ được là ai nữa rồi, cô ta cười to ha ha: "Sao tôi có thể để cho cô ta được như ý nguyện cơ chứ? Cô ta tưởng cô ta nghĩ gả vào nhà họ Quyền rồi thì con của cô ta chính là con của nhà họ Quyền sao? Tôi cứ động tay động chân đấy, tôi sẽ không để cho cô ta nhận tổ quy tông! Tôi sẽ không để cho cô ta có được hạnh phúc!"
"Bốp", một cái bạt tai đi xuống!
Mặc Sơ dùng hết sức, cô tát Diệp Tử một cái thật mạnh!
Mặc Sơ vẫn không biết bản giám định DNA đó là giả, nếu không phải hôm nay cô tình cờ phát hiện thì cô còn phải bị lừa bao lâu nữa đây?