Lúc Mặc Sơ vừa nhìn thấy Quyền Đế Sâm trên tạp chí tài chính và kinh tế, Cố Vãn Vãn đã gọi điện tới: “Sơ Sơ, cậu đang ở đâu thế?”
“Tớ đang ở công ty đây Vãn Vãn.” Mặc Sơ trả lời cô ấy: “Sao cậu dậy sớm như vậy?”
“Bị lệch múi giờ, tớ không ngủ được.” Cố Vãn Vãn nở nụ cười: “Tớ muốn đến thăm một người, nhưng một mình đi thì trong lòng tớ hơi căng thẳng, hay là thì cậu đi cùng tớ được không?”
“Sẵn sàng hết lòng.” Mặc Sơ cũng rất có nghĩa khí.
Hai người hẹn gặp mặt ở dưới công ty, Cố Vãn Vãn lái một chiếc xe thể thao, bất cứ lúc nào cô ấy cũng là con cưng của trời.
Tất nhiên xuất thân không bình thường, đồng nghĩa với việc trên người Cố Vãn Vãn có rất nhiều ánh hào quang, nhà họ Cố là gia đình chính khách, hiện tại Cố Trạch Dã vẫn là thị trưởng của Thành phố S.
Advertisement
Mặc Sơ ngồi vào ghế sau, dù sao thì công việc của cô cũng không có manh mối, không bằng đi gặp khách với bạn thân cũng được.
Đến một ngôi nhà kiểu cũ, ngôi nhà này giống như một tòa nhà cũ từ thời Dân Quốc, chẳng qua đã được sửa chữa và trang hoàng lại, bên cạnh tường rào có trồng một hàng hoa thanh long, hoa thanh long đỏ tự do nở rộ trên tường, nối liền liên miên không dứt, giống như biển lửa.
Cố Vãn Vãn gõ cửa, nói với ông quản gia: “Ông Trương, cháu đã về rồi.”
“Vãn Vãn...” Râu tóc của quản gia Trương đều đã bạc trắng như tuyết, ông ấy để cho bọn họ vào nhà: “Ông chủ ở đây! Đây là...”
“Đây là Mặc Sơ - bạn thân của cháu.” Cố Vãn Vãn ngọt ngào nói: “Sơ Sơ, mau vào đi!”
Mặc Sơ nhẹ nhàng lễ phép chào hỏi: “Cháu chào ông Trương ạ.”
“Cô Mặc, mời vào!” Quản gia Trương cười nói.
Mặc Sơ và Cố Vãn Vãn cùng nhau đi vào, cô nói: “Ông Trương đừng khách khí như vậy, ông cứ gọi tên cháu là được rồi.”
“Được.” Quản gia Trương đóng cửa lại rồi nói với các cô: “Vãn Vãn, Sơ Sơ, ông Chủ đang chơi cờ ở Thủy Đình Các.”
Hai người đi đến Thủy Đình Các, nơi này có một hồ sen, vì lúc này là đầu mùa xuân nên hoa sen chưa nở, chỉ có vài cái lá sen vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước.
“Ông nội Quyền... Ông nội Quyền...” Từ rất xa mà Cố Vãn Vãn đã gọi.
Khi các cô đến Thủy Đình Các thì thấy một ông cụ mặc đồ, tinh thần quắc thước đang chơi cờ một mình.
Khi ông cụ ngẩng đầu lên, Mặc Sơ cảm thấy khuôn mặt của ông ta hơi quen thuộc.
Vừa rồi cô nghe thấy Cố Vãn Vãn gọi ông ta là ông nội Quyền, ông ta họ Quyền, chẳng lẽ lại là...
Mặc Sơ nhận thấy khuôn ông cụ tinh thần quắc thước này có mấy phần giống với Quyền Đế Sâm, chỉ là ông cụ đã từng trải qua nhiều phong sương, chúng đã khắc họa nên tuổi tác của ông cụ.
Cô không biết Cố Vãn Vãn đến gặp ông cụ nhà họ Quyền, nếu như Quyền Đế Sâm biết là cô đến đây, liệu anh có tức giận không?
Thực ra trong cuộc hôn nhân này, cô luôn là bên yếu thế hơn, Quyền Đế Sâm chỉ cần động động ngón tay là thế giới của cô sẽ thay đổi long trời lở đất.
Cho nên cô chỉ có thể làm người thông minh, đóng vai nhân vật “khôn khéo” trước mặt anh để đổi lấy cuộc sống bình yên cho chính cô và hai đứa nhỏ.
“Ông nội Quyền...” Cố Vãn Vãn tiến lên, thân mật ôm lấy cổ của Quyền Thịnh Quốc: “Ông đúng là càng ngày càng trẻ ra, cháu còn tưởng là mình gặp được thần tiên đấy.”
“Cái miệng này càng ngày càng ngọt rồi.” Ông nội Quyền vui tươi hớn hở nói: “Sao cháu lại cam lòng đến thăm lão già như ông thế?”
“Ông nội Quyền, cháu đi du học về rồi, cháu hy vọng có thể giúp đỡ anh Sâm.” Dáng vẻ của Cố Vãn Vãn có chút thẹn thùng: “Từ này về sau, hằng ngày cháu đều làm bạn bên ông nội Quyền được không?”
“Đúng là đứa bé ngoan!” Quyền Thịnh Quốc cưng chiều vỗ đầu cô ấy, giống như ông nội đang nhìn cháu dâu vậy.
Mặc Sơ đứng một bên, cô im lặng quan sát mỗi nét mặt của Quyền Quốc Thịnh.
Khi ánh mắt của Quyền Thịnh Quốc rơi trên người Mặc Sơ đang yên tĩnh mà dịu dàng, Mặc Sơ lễ phép chào: “Cháu chào ông ạ.”