Anh mới là chỗ dựa ấm áp của cô, câu này đã làm cho trái tim Quyền Đế Sâm cực kỳ ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Anh biết, cô vừa khéo mồm vừa làm việc giỏi, cô luôn dỗ anh vui vui vẻ vẻ.
Cả người Mặc Sơ đều chui vào trong lồng ngực ấm áp của anh, bất kể bên ngoài có lạnh đến đâu, thì anh mới là nơi che gió che mưa, nơi cô có thể dựa vào. Trong ngực anh mới là bếp lò ấm áp nhất dành cho cô.
Cô thích niềm hạnh phúc và ấm áp mà anh dành cho cô, cô cũng vui vẻ hưởng thụ sủng ái và dạy dỗ của anh.
Mặc Sơ nhắm mắt lại rồi nói với Quyền Đế Sâm: "Cẩn thận em đá vào miệng vết thương của anh, nếu anh cảm thấy anh áp lại, anh phải đẩy em ra một bên!"
Quyền Đế Sâm lại mỉm cười: "Hoan nghênh bà Quyền đến thăm vị trí phía trên miệng viết thương của anh!"
Mặc Sơ vươn tay ra véo eo anh, khi mà cô còn chưa nói chuyện, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, sau đó chính là tiếng hoan hô của các bạn nhỏ: "Daddy, mami..."
Cố Trạch Dã đưa hai đứa nhỏ về rồi.
Mặc Hi và Mặc Hàm một trái một phải đi đến bên cạnh hai người, Mặc Hi đứng cạnh giường của mẹ, Mặc Hàm thì lại đứng ở cạnh bố, một đôi người lớn và một đôi trẻ em, trong phòng còn tràn ngập tiếng hoan hô và tiếng cười.
Cố Trạch Dã đứng ở cửa không có đi vào: "Tôi đi trước đây!"
Quyền Đế Sâm cũng không khách khí với Cố Trạch Dã, anh mặc Cố Trạch Dã lái xe rời đi.
Trong bóng đêm.
Một chiếc xe sang cực kỳ khiêm tốn đang đi về phía chỗ ở ở ngoại ô.
Advertisement
Sau khi Cố Trạch Dã về đến nhà, Cố Vãn Vãn đã tắm rồi, cô ấy ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nghe tiếng công trùng kêu vang ở ngoài cửa sổ, cô ấy cảm thấy, mọi thứ ở trong này đều thoải mái.
Thời gian Cố Trạch Dã ở bên cạnh cô ấy càng ngày càng nhiều, ngoại trừ đi làm và tăng ca ra, thời gian còn lại, anh ta đều ở bên cạnh cô ấy, hoặc là tự tay nấu cơm tối cho cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghĩ, cô ấy không có may mắn như Mặc Sơ, cưới được người đàn ông như Quyền Đế Sâm, nhưng mà, cô ấy lại có một người anh cưng chiều và thương yêu cô ấy hết mực, sự cưng chiều mà anh ta dành cho cô ấy, cẩn thận tỉ mỉ vô cùng tinh tế.
"Anh, anh về rồi à!" Cố Vãn Vãn mở cửa.
Có một người, một nắng hai sương chạy về nhà, chỉ vì ở bên bầu bạn với cô ấy, lo lắng cô ấy ở một mình thì sống không tốt, sẽ cô đơn.
Cố Trạch Dã đối với cô ấy, chính là như thế.
Cố Trạch Dã thấy cô váy áo tung bay, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, tóc dài tùy ý xõa xuống, một đôi mắt vừa rõ vừa sáng, chỉ là cái bụng hơi nổi lên, cả người đều rực rỡ tươi đẹp.
Cố Vãn Vãn nhìn anh ta, anh ta giống như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời vậy.
...
Bệnh viện.
Vì thế, một nhà bốn người đã chen chúc nằm trên một cái giường, giường của bệnh viện công lập vốn chật hẹp, nào có thoải mái như phòng VIP ở bệnh viện tư nhân của Quyền Đế Sâm?
Lúc này, vợ chồng nằm ở hai bên trái phải, ở giữa là hai con, hơn nữa tư thế ngủ của hai đứa nhỏ cũng rất lộn xộn.
Mặc Hi còn tốt, ngủ tương đối yên ổn.
Mặc Hàm thì cả người như một con gấu không đuôi, toàn bộ dán lên người Quyền Đế Sâm, nhưng mà, anh lại vui vẻ tiếp nhận ôm ấp yêu thương của công chúa nhỏ!
"Daddy của con uy vũ nhất!" Cái miệng nhỏ của Mặc Hàm đặc biệt ngọt: "Tay không xé rách một con cá sấu! Daddy là anh hùng của con, là superman của con!"
Quyền Đế Sâm được công chúa nhỏ khen như thế, anh vui vẻ cười to, lộ ra hàm răng trắng tuyết!
Tất nhiên là anh sẽ không để mặc bất kỳ người nào bắt nạt công chúa nhỏ của anh rồi!
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô bé, mặt của cô bé còn không to bằng nửa bàn tay của anh, nhưng mà, có đủ thông minh tài trí, ngũ quan vô cùng sinh động.
Ngon tay nhỏ của Mặc Hàm đang chơi đùa ở chòm râu trên cằm anh: "Daddy dài gai rồi!"
Cô bé nói chòm râu là gai màu xanh!
Quyền Đế Sâm nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Daddy đâm vào con một chút, được không?"
"Không được!" Mặc Hàm né tránh: "Daddy muốn đâm mami, đâm Sơ Sơ!"
Cô bé chui ra khỏi chăn, một đôi mắt to xinh đẹp chuyển động nhanh như chớp: "Sơ Sơ, mẹ ngủ rồi à?"
Mặc Sơ đã nhắm mắt rồi, cô kệ hai bố con này nói cười đùa giỡn, cô hừ hừ hai tiếng, không có mở mắt ra: "Con hỏi gì đấy, bán nước bên bờ sông là làm việc thừa đấy!"
Tinh thần của Mặc Hàm vẫn rất tốt, cô bé vẫn chưa ngủ được: "Hi Hi, anh thì sao?"
"Anh đang trong mộng, tét mông một đứa trẻ không đi ngủ!" Mặc Hi cũng hừ một tiếng.
Mặc Hàm cô cùng có tinh thần aq: "Woa, là tiểu Chu sao? Anh thật là chơi dưỡng thành nha! Từ nhỏ đã thay tã cho cậu ấy, cho cậu ấy uống sữa, còn tét mông cậu ấy nữa!"
Mặc Hi trở mình một cái, dứt khoát đưa lưng về phía Mặc Hàm, cậu bé nhìn chăm chú vào người mẹ đang ở bên cạnh: "Sơ Sơ, chúng ta có cần kiểm tra DNA cho Hàm Hàm không, em ấy nói nhiều như vậy, liệu có phải là đứa trẻ nhà chúng ta không?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ, vì thế, hai mẹ con một xướng một hợp: "Có khả năng!"
Mặc Hàm thấy vậy, cô bé chui vào lòng Quyền Đế Sâm: "Daddy, bố xem, bọn họ đều bắt nạt con!"
Woa, người tình nhỏ tìm giúp đỡ rồi!
Quyền Đế Sâm ôm tiểu bảo bối vào trong lòng, anh cảm thấy cô bé thật sự rất nhỏ, nằm trong lòng anh, cũng không ngủ nửa ngực của anh, một đôi mắt đen lúng liếng, lúc này phảng phất như chứa đầy nước mắt, cô bé đúng là thiên tài diễn kịch, bất kể là khóc hay cười, nói tới liền tới, còn không cần thời gian chuẩn bị cảm xúc nữa.
Quyền Đế Sâm cười ha ha: "Hàm Hàm buồn ngủ chưa? Ngày mai daddy đi bắt cá sấu, daddy quấn miệng nó lại, con cưỡi nó chơi, được không?"
"Woa, cái này hay!" Mặc Hàm vui vẻ vỗ tay.
Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm với vẻ mặt lo lắng: "Vết thương của anh chưa có khỏi, như thế nguy hiểm lắm!"
Quyền Đế Sâm nói cho cô biết: "Ở Mỹ, bang Florida, bang Mississipi, bang Texas, vân vân... bọn họ sẽ thi câu cá sấu! Thực ra, chiến thắng một sinh vật thoạt nhìn mạnh hơn mình, là rất có ý nghĩa, đặc biệt là loài vật như cá sấu, bọn chúng đã sống sót từ thời đại khủng long."
Mặc Hàm rất hưng phấn: "Trước kia con có xem một tin tức, đó là một nữ sinh từ nhỏ đã đi câu cá sấu cùng bố, cô ấy còn biểu diễn hôn cá sấu cơ!"
Mặc Hi mỉm cười: "Anh và daddy cùng đi bắt, đợi bắt được rồi thì em cũng hôn với nó một cái!"
"Nó ăn mất em thì sao?" Mặc Hàm chu miệng.
Mặc Hi vỗ đầu cô bé: "Thì Sơ Sơ sinh thêm một em gái!"
"Hi Hi thối!" Mặc Hàm đá cậu bé một cước.
Vì giường nhỏ, không gian nhỏ, lúc này hai anh em đá qua đá lại, hai người Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ ở trên giường đều nghiêng người, bọn họ đang mặt đối mặt ngắm nhìn đối phương, sau đó nhìn hai con chơi đùa không ngớt!
Thực ra, cuộc sống hạnh phúc nhất, chính là con cái đang ầm ĩ, bọn nó đang cười.
Trong khi hưng phấn nhất thời, Mặc Hàm còn nhảy bùm bùm trên giường, thân hình nho nhỏ của cô bé nhảy tới nhảy lui ở phía trên.
Mặc Hi trêu cô bé, hai người nhảy và chạy không ngừng, đột nhiên, một tiếng vang thật lớn!
"Rầm" một tiếng!
Giường khung sắt của bệnh viện sập rồi!
Bởi vì bên Mặc Sơ nhẹ, bên Quyền Đế Sâm thì nặng, cô tự động lăn vào trong lồng ngực của anh, hai con cũng lăn vào trong lòng anh...