"Xe này chẳng phải là xe bình thường hơn hai mươi vạn sao?" Mặc Sơ hỏi ngược lại Kiều Thanh Du, khái niệm của cô về xe cũng mơ hồ, dù sao thì con gái thích xe là số ít thôi, mà Mặc Sơ thì chính là tuyệt đại đa số.
Lúc trước, Mặc Sơ nói là đừngg huênh hoang quá, cô lái một chiếc xe bình thường trên dưới mười hai mươi vạn là được rồi.
Kết quả, Quyền Đế Sâm liền chỉ chiếc này.
Kiều Thanh Du cười phá lên: "Ai nói cho cậu biết?"
"Chồng tớ!" Mặc Sơ cảm thấy, Quyền Đế Sâm đối xử với cô tốt nhất.
Cô muốn khiêm tốn, anh liền cho cô khiêm tốn.
Kiều Thanh Du vươn tay ra ấn vào đầu cô: "Cậu đơn thuần thật đấy, chiếc xe này là Maserati, hãng xe italy, trị giá hơn hai trăm vạn đấy!"
"Thảo nào tớ bảo chứ, tớ lái cái này thấy dễ lái hơn xe của thầy dạy lái xe nhiều!" Mặc Sơ bất giác nói.
Kiều Thanh Du bất lực nói: "Tổng giám đốc Quyền cũng biết dỗ cậu thật đấy, cầm một chiếc xe nổi tiếng, còn phải dỗ cậu nói là xe bình thường! Cậu ya cạu, ngày nào đó bị anh ta bán đi, còn muốn đếm tiền cho anh ta cơ!"
"Anh ấy giàu như thế, bán tớ làm gì? Tớ cũng không đáng tiền, luận cân bán còn không đủ anh ấy nhét kẽ răng ấy!" Mặc Sơ cười nói: "Cậu lái không? Cho cậu lái nghiền luôn!"
Advertisement
"Được!" Kiều Thanh Du nhận chìa khóa xe, cô rất thích xe!
Kiều Thanh Du được lái xe nổi tiếng, cô ấy vui lắm, cô ấy cũng vui vì Mặc Sơ cưới Quyền Đế Sâm, dù sao thì một người chồng giàu như thế, lại còn biết dỗ cô ấy, cũng hiếm có đó.
Mặc Sơ thấy mỗi lần Kiều Thanh Du lái xe, cô ấy đều rất vui vẻ, cô hỏi: "Phải rồi, Thanh Du, cậu nói, người nghiện dục giống như Chu Hoa Hủy, thực ra cô ấy cũng có đạo lý giống như người yêu xe như cậu nhỉ?"
"Có cái giống, nhưng cũng có cái khác." Kiều Thanh Du nói: "Ví dụ, tớ là thích, nhưng tớ sẽ không dùng thủ đoạn không bình thường đi có được, đây chính là điểm khác cơ bản của tớ và cô ta, Chu Hoa Hủy là lợi dụng công ty các cậu, làm với hơn mười người đàn ông, thỏa mãn tư dục của mình."
"Tớ hiểu, nếu cô bệnh như thế từ trước đây, phát hiện kịp thời và tiến hành trị liệu thì cũng không đến nỗi phát triển đến bây giờ." Mặc Sơ gật đầu: "Hơn nữa, ở xã hội chúng ta, cô ta sẽ bị đạo đức và dư luận phỉ nhổ."
Kiều Thanh Du thở dài: "Người đáng hận ắt có chỗ đáng thương!"
Hai người đã đến bên dưới căn nhà mà Chu Hoa Hủy thuê, đi vào đơn nguyên mà cô ta ở, gõ cửa nhưng lại không có ai trả lời.
Kiều Thanh Du đẩy cửa một cái, cửa liền mở ra.
"Cô Chu..." Mặc Sơ ở cửa gọi: "Cô Chu, cô ở nhà không?"
Chu Hoa Hủy từ tron phòng ngủ đi ra, trông cô ta chẳng có sức sống gì cả, cô ta thấy Mặc Tinh đến: "Cô đến đây làm gì? Cô cũng không phải đàn ông, cô cũng không thể giải quyết vấn đề của tôi!"
Mặc Sơ đi vào: "Đàn ông cũng chỉ giải quyết được vấn đề của cô trong chốc lát, tôi đã hỏi ý kiến của bác sĩ, hy vọng cô tiếp nhận điều trị có quy củ."
"Thật là nực cười!" Chu Hoa Hủy cười nhạt nói: "Cô công khai tư liệu của tôi, chiếm được ánh mắt của quần chúng, làm cho một đống người vây xem hóng hớt bàn luận nồng nhiệt, sau đó lại giới thiệu bác sĩ cho tôi, cô tưởng mình là đấng cứu thế à? Tôi phải bị được cô cứu ư?"
Kiều Thanh Du là người nóng tính, cô ấy lập không kìm được luôn, cô ấy chỉ vào Chu Hoa Hủy: "Đều nói ngực to não nhỏ, chắc chắn cô là người như vậy! Nếu Mặc Sơ cố tình công khai những thứ riêng tư đó của cô, cô ấy còn tới tìm cô làm gì? Cô ấy tốt bụng liên lạc bác sĩ! Là bản thân cô hành động không thích đáng, lợi dụng công ty cô ấy tìm đàn ông cho mình! Còn muốn đòi nhiều như vậy, cô còn không biết ngượng nói cô ấy hả? Hơn nữa tôi cũng hỏi qua rồi, người làm lộ tư liệu của cô là người khác, còn rốt cuộc là ai, chúng tôi sẽ điều tra rõ, Mặc Sơ sẽ không chịu cái oan ức này đâu!"
Trên mặt Chu Hoa Hủy có hơi không nén được giận rồi, cô ta nói: "Các cô đi ra! Tôi không cần khám bác sĩ!"
"Cô cứ tiếp tục thế này, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng!" Mặc Sơ hít sâu một hơi.
"Đó là việc của tôi!" Chu Hoa Hủy hừ lạnh nói: "Tôi thích chinh phục vô số đàn ông, bất kể là dùng cách gì! Mặc Sơ, tôi từng nói, tôi cũng sẽ ngủ với chồng cô!"
"Ha ha ha..." Kiều Thanh Du cười to: "Cô đúng là mặt dày mày dạn, lại còn phát ngôn bừa bãi nữa, tổng giám đốc Quyền sẽ coi trọng mặt hàng vạn người cưỡi như cô sao? Nếu một người đến cả tự mình biết mình còn không có, vậy thì thật đúng là đến cả cặn bã cũng không bằng!"
Kiều Thanh Du nói xong, cô ấy kéo tay Mặc Sơ: "Chúng ta đi! Kệ cô ta nghĩ thế nào thì nghĩ, một ngày nào đó, bị chơi chết thì cũng là cô ta tự tìm chết!"
Mặc Sơ và Kiều Thanh Du đi xuống lầu, đúng là đã bị Quyền Đế Sâm đoán trúng rồi, Chu Hoa Hủy chính là không cảm kích.
Kiều Thanh Du nói: "Đi, chúng ta đi tìm tiền bối Tô Thành Tường!"
"Không vội, cậu đưa tư liệu của anh ta cho tớ xem!" Mặc Sơ nói.
Kiều Thanh Du đã lấy tư liệu nội bộ cho cô xem, Tô Thành Tường, 35 tuổi, đã kết hôn, vợ là nhân viên công ty chứng khoán, chưa có con.
"Đúng rồi, anh ta thường nói, vợ toàn bận rộn công việc, chưa rảnh sinh con cho anh ấy!" Kiều Thanh Du nói: "Anh ấy rất phê bình về cái này!"
Mặc Sơ vỗ đầu mình: "Hình như tớ từng gặp anh ta ở nhà trẻ đón con..."
"Cái gì? Anh ta có con riêng á!" Kiều Thanh Du lập tức đoán được.
"Vẫn chưa thể chắc chắn, ngộ nhỡ là con của họ hàng thì sao?" Mặc Sơ nghĩ vẫn nên thận trọng một chút thì hơn, chuyện này mà làm ầm ĩ ra, là liên quan đến sự tồn vong của một gia đình.
Kiều Thanh Du khởi động xe: "Hôm nay, chúng ta theo dõi anh ta trước, bây giờ trẻ con đang được nghỉ hè, chắc chắn anh ta phải mang, nếu anh ta có con riêng thật, thì đoán chừng vợ anh ta cũng sẽ không biết! Người đàn ông này thật sự là quá hèn hạ rồi!"
Kiều Thanh Du lái xe về tòa soạn, cô ấy thất Tô Thành Tường vẫn đang bận việc, cũng nhìn đồng hồ suối, hình như là có việc phải ra ngoài!
Buổi trưa, 12 giờ tan làm, Tô Thành Tường là người đi ra ngoài đầu tiên!
Kiều Thanh Du vừa gửi tin nhắn cho Mặc Sơ, vừa ấn một tháng máy khác để xuống tầng, cô ấy nói cho Mặc Sơ biết, Tô Thành Tường sắp đi ra rồi đó!
Kết quả, Tô Thành Tường lái xe, đi đến một nhà hàng cơm Trung Quốc rất nổi tiếng ở khá xa, lúc anh ta đến, có hai mẹ con đang đợi anh ta rồi!
Đứa bé nam đó và lớn xấp xỉ bằng hai đứa con của Mặc Sơ, tướng mạo cũng có vài phần giống với Tô Thành Tường, Kiều Thanh Du đeo ống nhòm rồi nói: "Tớ đã từng gặp vợ anh ta, chắc chắn người phụ nữ đó không phải vợ anh ta, là nhân tình ở ngoài của anh ta!"
Sau khi chụp lại vài tấm ảnh một nhà ba người, Kiều Thanh Du nói: "Lần này còn không cạy được miệng anh ta chắc?"
Mặc Sơ nói: "Thanh Du, cách này có hơi bỉ ổi, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Tô Thành Tường!"
"Cậu quá lương thiện!" Kiều Thanh Du nói: "Lẽ nào nội quỷ công ty cậu vu cáo hãm hại cậu, đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió, còn giựt giây người phụ nữ khác đi ngủ chồng cậu, cậu vẫn quang minh chính đại hả? Chúng ta chỉ lấy đạo trị đạo thôi mà!"
Cô ấy kéo tay Mặc Sơ: "Đi! Bây giờ chúng ta đi tìm anh ta!"
Hai người gõ của phòng, Tô Thành Tường tưởng là nhân viên phục vụ, anh ta kêu: "Vào đi!"
Khi anh ta nhìn thấy người vào là Kiều Thanh Du, cô ấy còn dẫn theo một người phụ nữ khác nữa thì mặt biến sắc.