Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** ***, *** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sơ nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thẳng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Advertisement
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cái gì?"
Mặc Sơ nhìn anh: "Em vẫn còn tình cảm với ông ấy, có thể là em khá trọng tình cảm! Đế Sâm, bây giờ em muốn đi thăm ông ấy xem thế nào!"
"Anh đi cùng em!" Quyền Đế Sâm xoa đầu cô.
Mặc Sơ biết anh đã bận cả đêm rồi còn chưa ngủ nữa: "Anh không cần nghỉ ngơ à?"
"Sao nào? Vẫn xem thường thể lực của anh à?" Quyền Đế Sâm đưa tay ra giữ lấy gáy cô, chuyển đầu cô đến trán anh, trán hai người cụng vào nhau: "Vừa nãy là ai xin tha?"
Mặc Sơ đỏ mặt, cô thương anh mà!
Quyền Đế Sâm buông cô ra: "Em đi rửa mặt đi!"
"Vâng!" Mặc Sơ lập tức đi đánh răng rửa mặt, rồi thay quần áo.
Cô đi ra, Quyền Đế Sâm cũng đã thu thập xong.
Hai người cùng nhau đi tới bệnh viện.
Cửa phòng cấp cứu, Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ đang thản nhiên chơi điện thoại, hai bọn họ không hề quan tâm với Hứa Đại Thăng đang ở trong phòng cấp cứu cấp cứu gì cả.
Khi hai mẹ con này nhìn thấy Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm tới, hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều nể Quyền Đế Sâm, tất nhiên là không dám nói gì hỗn láo với Mặc Sơ.
Vì thế, hai người đồng thời đứng lên, Trần Chân Dao cung kính nói: "Đế Sâm, con tới rồi à!"
"Anh rể..." Tuy Mặc Chiêu Đệ không cam tâm, nhưng giờ cô ta cũng biết, cổ thần không thể mạnh hơn Quyền Đế Sâm.
Hai mẹ con bọn họ, ở trước mặt Mặc Sơ thì là hổ, ở trước mặt Quyền Đế Sâm thì là mèo.
Quyền Đế Sâm không để ý đến bọn họ, Mặc Sơ vội vàng hỏi: "Bây giờ tình hình của bố thế nào rồi?"
Mặc Chiêu Đệ trợn trắng mắt: "Chị không có mắt nhìn à? Bây giờ không phải đang ở trong phòng cấp cứu sao? Sao mà chúng tôi biết tình hình như nào được?"
Khi cô ta còn chưa nói xong, Quyền Đế Sâm đã lia một ánh mắt sắc bén qua, Mặc Chiêu Đệ đành phải nuốt vào bụng những lời công kích phía sau.
Trần Chân Dao lập tức nói: "Bọn mẹ vẫn chưa biết tình hình, giờ đang chờ kết quả!"
Một lát sau, bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu.
"Người nhà đâu? Tới gặp mặt lần cuối đi!" Bác sĩ nói.
Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ chẳng buồn một tí nào, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó đi về phía phòng cấp cứu.
Mặc Sơ cũng đi vào ngay, Quyền Đế Sâm ở yên tại chỗ không có bất kỳ động tác nào.
Sau khi ba người họ đi vào, trên mặt của Mặc Đại Thăng vẫn còn đang đeo lồng dưỡng khí, ông ta mở hai mắt thật to và chỉ nhìn về phía Mặc Sơ.
Ông ta có quá nhiều lời muốn nói với Mặc Sơ, chỉ là, ông ta không nói ra được một chữ nào nữa.
Trần Chân Dao hừ một tiếng: "Ông cứ đi đi! Hai mẹ con chúng tôi nhất định sẽ tận tưởng hết phúc khí nhân gian, ông sắp chết như này thì đừng liên lụy chúng tôi nữa!"
"Mẹ..." Mặc Sơ không nghe nổi nữa, Mặc Đại Thăng cũng sắp không được nữa rồi, sao Trần Chân Dao lại còn nói như vậy?
Mặc Chiêu Đệ liếc mắt một cái, Quyền Đế Sâm không có đi vào, cô ta liền hung hăng nói: "Mặc Sơ, chị cứ đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ giàu hơn chị! Người đàn ông mà tôi cưới cũng sẽ giàu hơn chị!"
Mặc Sơ lắc đầu: "Chúng ta tới để tiễn bố đoạn đường cuối, bây giờ đừng nói những lời này được không?"
Mặc Chiêu Đệ hừ một tiếng: "Đúng rồi, bố được coi là người đối xử với chị tạm được! Có điều, ông ấy sắp chết rồi! Chết thì chết đi! Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến cổ thần của tôi...
Cô ta nói tới đây, cô ta không có một tí đau khổ nào của việc tới tiễn người thân nhất đoạn đường cuối, trái lại là rơi vào tình yêu màu hồng phấn trong lòng.
Mặc Sơ không muốn tranh luận những cái này với bọn họ, cô thấy hai mẹ con này đều không để ý đến Mặc Đại Thăng, vì thế cô tiến lên, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Bố..."
Mặc Đại Thăng động động ngón tay, Mặc Sơ vươn tay ra nắm lấy: "Bố..."
Bất kể nhà họ Mặc đã đối xử với cô như thế nào, cô vẫn lớn lên ở cái nhà này, còn Mặc Đại Thăng bây giờ sắp ra đi rồi, tâm trạng cô vẫn không nén nổi bi thương.
Mặc Đại Thăng chỉ dùng hai mắt nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt của ông ta, có nước mắt hối hận, cũng có sự không cam tâm vì chết sớm như này, và còn có cả rất nhiều lời muốn nói với Mặc Sơ nữa!
Có lẽ là ông ta cũng không ngờ, trong đoạn đường cuối cùng của cuộc đời mình, người tiễn ông ta đi, lại là đứa con gái nuôi mà bọn họ toàn không đối xử tốt, khi ông ta nằm viện, cũng chỉ có Mặc Sơ chi trả tiền thuốc men cho ông ta.
Ông ta nắm chặt tay Mặc Sơ, ông ta không nỡ buông một tí nào cả.
Mặc Sơ rơi lệ, cô cũng không ngờ, người thân trong cuộc đời cô sẽ xa rời nhân thế sớm như này.
Cuối cùng, Mặc Đại Thăng không để lại một chữ nào, vào thời khắc cuối cùng, ông ta chỉ nhìn Mặc Sơ rồi nhắm mắt, mãi mãi rời khỏi nhân thế.
"Bố..." Mặc Sơ khóc to.
Mặc Chiêu Đệ lại châm chọc cô: "Mặc Sơ, không cần diễn kịch nữa đâu, đây cũng chẳng phải bố để của chị, chị khóc thương tâm như vậy hả? Ngộ nhỡ một ngày nào đó bố ruột chị sắp chết, há chẳng phải là chị phải khóc đến mức chết đi sống lại à?"
"Đúng thế! Mặc Sơ, con có diễn nữa thì cũng sẽ không được chia tài sản đâu!" Trần Chân Dao cũng hờ hững nói: "Con đừng mơ tưởng được chia một đồng từ nhà họ Mặc!"
Mặc Sơ thật lòng cảm thấy bi ai cho đôi mẹ con này, từ trước tới nay cô không hề nghĩ đến tài sản của nhà họ Mặc, huống hồ, tâm trạng cô lúc này là buồn bã.
Cho dù là thân tình không có máu mủ, nhưng mọi người đã sống cùng nhau hai muôi năm, cũng sẽ có tình cảm.
Tất nhiên, Mặc Sơ không nói bất kỳ điều gì với bọn họ.
Lúc này, Quyền Đế Sâm đi vào, anh đi tới bên cạnh Mặc Sơ, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ vừa thấy Quyền Đế Sâm ở đây, hai người lập tức biến thành mèo ngoan, đứng một bên không nói một lời.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, lau nước mắt trên mặt Mặc Sơ, anh nhìn cô: "Chuyện sau đó, để anh lo cho!"
Mặc Sơ nhìn anh với vẻ khó tin, lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp người thân qua đời, cô còn không biết phải làm những gì!"
Vả lại, chắc chắn là hai mẹ con Mặc Chiêu Đệ hận không thể ném Mặc Đại Thăng đi, rồi không cần làm cái gì hết.
Nhưng mà, câu nói này của Quyền Đế Sâm làm cho Mặc Sơ vươn tay ra ôm anh thật chặt: "Cảm ơn anh, Đế Sâm, anh là người tốt nhất trong sinh mệnh em!"
Trần Chân Dao vừa nghe thấy là Quyền Đế Sâm tới lo liệu hậu sự, bà ta vui lắm: "Đế Sâm, nhà họ Mặc chúng ta có đứa con rể như con thật đúng là phúc ba đời!"
"Anh rể, nếu cần thì cứ gọi em!" Mặc dù Mặc Chiêu Đệ đã có người bạn trai cổ thần, nhưng cô ta vẫn ngấp nghé Quyền Đế Sâm đẹp trai nhiều tiền.
Cô ta còn nghĩ, nếu cô ta đoạt lấy anh rể, thì đó mới là đả kích lớn nhất dành cho Mặc Sơ!
Quyền Đế Sâm chỉ lạnh giọng nói: "Không cần bất kỳ ai trong hai người giúp, tất cả đều cho người của tôi làm là được rồi!"
Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ nghe vậy, bọn họ im lặng như ve mùa đông, ngay cả hít thở cũng trở nên khẽ khàng.
Quyền Đế Sâm nắm tay Mặc Sơ: "Chúng tôi đi trước, tôi sẽ cử người tới xử lý!"
"Vâng!" Mặc Sơ tin anh một trăm phần trăm.
Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ rời khỏi, Mặc Chiêu Đệ có hơi tò mò: "Mẹ, mẹ nói xem tại sao anh rể lại tốt với Mặc Sơ như vậy?"
"Mẹ biết đâu? Có thể là vì cô ta đã sinh cho Quyền Đế Sâm hai đứa con!" Trần Chân Dao nói: "Chiêu Đệ, con cũng phải sinh thêm vài đứa cho cổ thần, cứ thế, địa vị của con cũng hoàn toàn vững chắc."
Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cổ thần đại sư, kết quả cô ta gọi mấy cuộc nhưng không có ai bắt máy.
Mặc Sơ xin Triển Lê Hàn cho nghỉ, cô ở bên Quyền Đế Sâm, cô cũng không cần lo nghĩ cái gì, anh đã làm xong hết thảy cho cô rồi.
Mặc Sơ nhìn thiệp mời, cô tò mò nói: "Đế Sâm, tại sao anh vẫn mời Long Diệu Thiên? Anh cũng mời cả Mộ Thế Trung đến nữa vậy? Em nhớ, hai nhà bọn họ đều là người có máu mặt ở thành phố S, sao lại kết giao với người bình thường như bố em?"
Quyền Đế Sâm nói bâng quơ: "Gia thế sâu xa mà thôi, em xem, bố em từng là cảnh vệ của ông nội anh, em cũng không biết, đúng không?"
"Đúng!" Mặc Sơ biết, trước giờ Mặc Đại Thăng không có đề cập đến chuyện trước kia, cho dù là chuyện ông ấy từng làm nhân viên cảnh vệ của thủ trưởng thì cũng chưa có nhắc đến.
Quyền Đế Sâm dặn nhân viên cảnh vệ cũ mà mình tín nhiệm nhất và bây giờ là lái xe Dương Tử: “Anh đích thân đi đưa đến tay hai người họ đi!"