Long Yên lại có một con bài chưa lật: "Chuyện Cố Vãn Vãn đã mang thai con của Quyền Đế Sâm, cô cũng khoan nhượng được à?"
Đây không phải lần đầu tiên có người đề cập đến chuyện này trước mặt Mặc Sơ, Mặc Sơ thở dài một tiếng: "Đúng là cô đang thêm dầu vào lửa, mới có thể khiến Vãn Vãn làm chuyện này, cô đã bẫy Đế Sâm, bây giờ cô còn dám lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, cô cảm thấy là có khả năng sao? Thứ nhất, Đế Sâm sẽ không cho phép cô lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, thứ hai, thị trưởng Cố cũng sẽ không cho phép cô làm hại Vãn Vãn, nếu cô muốn sống yên ổn, thì hãy cách xa đám thị phi này ra."
Chỉ có điều, có một số người mãi mãi cũng sẽ không biết thu liễm, nếu không thì làm sao lại gây ra cái kết cục khó thu dọn này cơ chứ?
Sắc mặt Long Yên thay đổi: "Mặc Sơ, cô bị Quyền Đế Sâm tẩy não rồi hả? Cô tin vào những lời mà anh ta nói như vậy sao? Anh ta và Cố Vãn Vãn đã làm ra chuyện như thế, cô vẫn có thể làm vợ chồng với anh ta ư?"
"Nếu đây là Đế Sâm chủ động và tự nguyện xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ. Nhưng, anh ấy là bị cô gài bẫy, điều này nằm trên lập trường khác." Mặc Sơ không muốn nói thêm gì với cô ta nữa, cô hạ lệnh đuổi khách: "Tôi nghe nói, bố cô vẫn còn muốn ứng tuyển tổng thống vào lần kế tiếp, sự trong sạch của một chính khách là cực kỳ quan trọng, cô đừng làm loạn nữa!"
Long Yên hoàn toàn lạnh mặt, cô ta biết, chuyện bột k của cô ta đã có ảnh hưởng tiêu cực đối với bố cô ta rồi!
Nhất định cô ta sẽ điều tra ra, kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này là ai!
Sau khi Long Yên đi, Mặc Sơ bắt đầu làm việc.
Lâu rồi Mặc Sơ chưa đi thăm Cố Vãn Vãn, dù sao bây giờ Cố Vãn Vãn cũng ru rú trong nhà, Mặc Sơ cũng không mong chuyện cô ấy mang thai bị người khác phát hiện.
Sau khi Mặc Sơ tan làm, cô đi qua một quán bán hàng, nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc cô và Kiều Thanh Du và cả Cố Vãn Vãn cùng ở đây ăn xiên nướng uống bia.
"Mặc Sơ..." Cố Mộc Thành gọi cô: "Tôi thấy cô nhìn hồi lâu rồi, nào ăn cùng đi! Tôi và Hi Hi, Hàm Hàm cũng thường xuyên ăn."
Cố Mộc Thành đỗ xe ở trước cửa quán, anh ta kéo Mặc Sơ ngồi xuống: "Sau khi tan làm, ăn xiên nướng, uống bia, nhìn người và phong cảnh bên đường, hoàn toàn thả lỏng."
"Anh làm bác sĩ mà còn uống rượu hả?" Mặc Sơ thấy anh ta gọi bia tươi.
Cố Mộc Thành cười đến đặc biệt vui vẻ: "Tối nay tôi không phải trực, vả lại ngày mai tôi được nghỉ!"
Mặc Sơ thấy nụ cười của anh ta ấm áp như vậy, cô cũng cười: "Chính xác, tối nay anh thả lỏng một chút, sau đó về nhà ngủ một giấc! Hưởng thụ cuộc đời thoải mái!"
Advertisement
"Nào, cạn ly!" Dưới ánh nắng chiều, nụ cười của Cố Mộc Thành chân thành động lòng người như vậy.
Mặc Sơ cạn cốc với anh ta, khi rượu đi vào cổ họng, cô cảm nhận được một cỗ mát lạnh như suối ngọt, khiến cho cả thể xác và tinh thần cô đều thoải mái.
"Đúng rồi, chuyện về bố mẹ nuôi cô, cô nén bi thương nhé." Cố Mộc Thành cầm cốc bia.
Mặc Sơ hơi ngẩn ra, cô nhìn anh ta, tất cả mọi người bên cạnh cô đều nghĩ rằng Mặc Sơ không nên cảm thấy buồn vì cái chết của vợ chồng Mặc Thị, chỉ có Cố Mộc Thành khuyên cô hãy ném đau buồn.
"Cố Mộc Thành, tại sao anh lại nói như vậy?" Mặc Sơ nghĩ: "Lẽ nào là vì anh là bác sĩ? Trời sinh thương dân hả?"
Lúc này, Cố Mộc Thành mới đưa khuôn mặt ấm áp như ánh dương của anh ta đến sát lại trước mặt Mặc Sơ: "Bởi vì tôi hiểu lòng cô!"
"Phụt..." Mặc Sơ bật cười: "Bớt làm trò đi!"
Cố Mộc Thành lại nghiêm túc nói: "Có thể, tất cả mọi người đều cảm thấy cô không nên bi thương, nhưng, tôi nghĩ, cô muốn bi thương thì cứ bi thương, cô muốn bay qua trang này thì hãy bay qua trang này!"
Mặc Sơ thở dài: "Có lẽ, đây là tính cách mới của tôi, tôi bảo là tôi không bi thương, đó là giả! Dù sao bọn họ đã từng cho tôi một gia đình! Cho dù bọn họ đối xử với tôi không tốt, nhưng, không có trói buộc của quan hệ huyết thống, cái này cũng bình thường, tôi không oán trách bọn họ."
"Tôi hiểu, cô dễ cảm động, nếu mà là tôi gặp cô trước, tôi làm cô cảm động, thì tôi đã cưới được cô về nhà từ lâu rồi nhỉ!" Cố Mộc Thành ngửa mặt lên, uống một hơi hết sạch cốc bia.
Mặc Sơ chạm cốc với anh ta, tình cảm đầu tiên mà cô có với Quyền Đế Sâm, đúng là vì cảm động.
Từ cảm động đến rung động, một đường đi tới, sau khi cô và Quyền Đế Sâm thần xui quỷ khiến ở bên nhau xong, cả nhà bốn người sống cùng nhau, cũng xem như là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô rồi.
Sau khi chia tay với Cố Mộc Thành, Mặc Sơ đi về khu biệt thự Hồng Thụ Lâm.
...
Nhà cũ nhà họ Quyền.
Quyền Thịnh Quốc đang ở trong thư phòng nghe điện thoại, đây là cuộc gọi của cấp dưới trong quân đội ngày xưa gọi tới, báo cáo về tình hình gần đây của Quyền Đế Đình.
"Đứa nhỏ này sức khỏe tốt, chỉ có điều là vẫn chưa ăn khổ! Huấn luyện nhiều hơn thì sẽ nổi bật!" Cấp dưới quân đội nói: "Lão thủ trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ huấn luyện cậu ấy thật tốt, để cho cậu ấy và Đế Sâm giống nhau, trở thành ngôi sao tỏa sáng của quân đội chúng ta!"
"Được!" Quyền Thịnh Quốc và Quyền Đế Thâm nhất trí đồng ý, để cho Quyền Đế Đình vào quân đội rèn luyện, thân làm thế hệ sau của nhà họ Quyền, nhất định là phải có thân thể và khí phách như sắt, cũng phải có ý chí như thép.
Sau khi Quyền Thịnh Quốc bỏ điện thoại xuống, Quyền Đế Sâm đẩy cửa đi vào: "Ông nội..."
"Đế Sâm, chuyện của nhà họ Mặc, ngoại trừ Mặc Đại Thăng ra, cháu cũng đừng liên lụy người vô tội nữa!" Quyền Thịnh Quốc hơi không vui.
Quyền Đế Sâm thì lại rất bình tĩnh: "Trần Chân Dao là bị con gái bà ta giết chết, Mặc Đại Thăng cũng là bị mẹ con bọn họ làm tức chết! Trứng của ruồi bọ không chích không không khe hở, là lòng tham của bọn họ đã hại chết bọn họ! Đó là bọn họ gieo gió gặt bão, không thể trách người khác được!"
Tất nhiên, cái bố cục không chê vào đâu được này là anh thiết kế.
Quyền Thịnh Quốc gật đầu: "Ông biết, ông chỉ lo sau khi Mặc Sơ biết, con bé sẽ có ý kiến với thủ pháp làm việc của cháu!"
Quyền Đế Sâm lại rất có tự tin: "Cháu là người đàn ông tốt với cô ấy nhất trên đời này, cháu là bố của hai đứa con của cô ấy, là cháu làm cô ấy không phải bị nhà họ Mặc chọc tức, cô ấy sẽ có ý kiến gì với cháu nào? Huống hồ, cô ấy đã sinh hai đứa con, cả nhà Mặc Đại Thăng bọn họ chưa từng chăm sóc cô ấy một ngày, trái lại còn cùng với thân thích chế nhạo cô ấy! Nếu cô ấy vì chuyện này mà có ý kiến với cháu, cô ấy cũng không xứng làm vợ của Quyền Đế Sâm cháu!"
"Đế Sâm, ông nội hy vọng cháu biết rằng, không có cái gì quan trọng hơn cả nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc, cũng có cái gì có thể cho người ta vui vẻ bằng việc có con cái kề cận!" Đôi mắt Quyền Thịnh Quốc mang theo lệ quang yêu thương: "Ông mong cháu hạnh phúc! Mặc Sơ yêu cháu chân thành, con bé chính là người bạn đời phù hợp nhất của cháu!"
Quyền Đế Sâm khẽ mím môi: "Mặc Sơ vĩnh viễn sẽ là bạn đời của cháu, là vợ của cháu, là mẹ của con cháu! Nhưng, thù cháu nhất định phải báo! Ông nội, nếu không có ba nhà bọn họ cùng hại chết bố cháu, thì bây giờ bố cháu cũng sẽ đang ở bên cạnh ông."
Quyền Thịnh Quốc không nói gì nữa.
Sau khi Quyền Đế Sâm trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, anh nhìn thấy Mặc Sơ đang xõa tóc, cô ngồi trên chiếc xích đu, đung đưa trên xích đu.
Mái tóc màu đen bay theo gió, còn có tiếng cười của cô và các con đang không ngừng phát ra.
Mặc Sơ gọi: "Hàm Hàm, Hi Hi, đẩy mạnh vào! Xem sức của các con lớn đến đâu? Có thể đẩy mẹ cao bao nhiêu?"
Hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đứng đằng sau cô, hai bàn tay một trái một phải đẩy người cô.
Mặc Hàm kêu lên: "Sơ Sơ, mẹ nặng quá, mẹ phải giảm béo đi! Nếu không biến thành một bà mập, daddy sẽ chê mẹ đấy!"
Mặc Sơ cười ha ha: "Hi Hi, con xem daddy và Hàm Hàm chê mẹ rồi kìa, con có chê mẹ không?"
Cô vừa nói vừa nháy đôi mắt to sáng lấp lánh, nhìn con trai!
Ánh mắt đó như thể đang nói, nếu cậu bé cũng chê cô béo, cô thật sự là không chỗ nương tựa nữa rồi!
Mặc Hi thở dài, sau đó lấy góc 45 độ làm ra vẻ ưu nhã nhìn lên trời cao: "Nể tình mẹ đáng thương như này, con miễn cưỡng thu nhận mẹ!"
"Woa..." Mặc Sơ ngồi trên xích đu chắp tay thi lễ: "Tiểu nữ tử cảm động phục sát đất! Nhìn tháy nước mắt trong suốt của mẹ chưa?"
"Chưa!" Mặc Hi lắc đầu, cậu bé nói với em gái: "Hàm Hàm, đi lấy hạt tiêu đến đây!"
Mặc Sơ vươn tay chọc cậu bé: "Này thì nhẫn tâm quá á!"
Quyền Đế Sâm bước thảnh thơi đi về phía ba mẹ con.
Mặc Hàm chạy từ xa tới: "Daddy... daddy... Sơ Sơ thành mẹ mập rồi, con và Hi Hi đều không đẩy được!"
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, bế cô bé lên, khuôn mặt mềm mại phấn nộn của cô bé cọ lên khuôn mặt màu đồng của anh, mặt anh đi qua phong sương và gió lạnh, còn cô bé thì mới bước đến thế giới này, hết thảy đều vẫn là dáng vẻ mỹ lệ.
"Xem ra da mặt của mami cũng dày rồi, ở nhà bóc lột hai sức lao động nhỏ rồi này!" Khóe môi Quyền Đế Sâm nhếch lên một nụ cười nhạt, một tay anh thì bế Mặc Hàm, đi đến bên cạnh xích đu, một tay còn lại thì xoa đầu Mặc Hi.
Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh: "Ông nội vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Mặc Hi nói: "Sắp khai giảng rồi, con và Hàm Hàm đi chơi cùng ông nội nhé!"
"Ngoan!" Mặc Sơ cảm thấy con trai thật sự rất hiểu chuyện!
Mặc Hi không chỉ là thiên tài về phương diện chế tạo, ở mặt đối nhân xử thế, cậu bé cũng cực kỳ điêu luyện, không thể không nói, gien di truyền mạnh, cậu bé hoàn toàn là di truyền tác phong làm việc của Quyền Đế Sâm.
Mặc Hàm lại nói: "Hi Hi đây là cho Sơ Sơ và Daddy có không gian hai người đấy!"
"Còn nhỏ mà láu lỉnh!" Mặc Sơ kéo kéo bím tóc của cô bé.
Mặc Hàm cười hì hì: "Đi đến chỗ của ông cụ cũng tốt, con và ông cụ đấu cờ, ông thua thì phải cho con kéo râu! Còn phải cho con tiền, rất nhanh thôi con sẽ giàu hơn Hi Hi!"
"Tiểu tham tiền!" Mặc Sơ cạn lời rồi, nhưng mà hình ảnh trẻ con kéo râu bạc của ông cụ, đúng là một hình ảnh thiên luân chi nhạc, hình ảnh hạnh phúc nhất nhất.
Quyền Đế Sâm đặt Mặc Hàm xuống đất: "Đi vào phòng ăn với anh trai đi, daddy đã mang về rất nhiều đồ ngọt!"
"Woa..." Hai mắt Mặc Hàm sáng lên, cô bé thơm một cái lên má Quyền Đế Sâm: "Dadđy là tốt nhất!"
Mặc Sơ cũng muốn đứng dậy, cô cũng muốn ăn!
Kết quả, Quyền Đế Sâm kéo tay cô lại, hơn nữa đôi mắt sâu như biển kia còn nhìn cô chằm chằm.
"Em không có à?" Mặc Sơ chớp mắt.
Mặc Hàm và Mặc Hi đã đi xa rồi, Mặc Hàm còn quay đầu lại nói: "Sơ Sơ cần giảm béo, không ăn đồ ngọt nha!"
Mặc Sơ trừng mắt nhìn cô bé, cô nhìn sang Quyền Đế Sâm với vẻ mong đợi: "Em không có phần thật sao? Em không có thật à?"
Dáng vẻ cô muốn ăn đồ ngột, làm Quyền Đế Sâm bật cười.