Vịnh Hồng Thụ Lâm, thư phòng biệt thự.
Dáng người cao to của Quyền Đế Sâm đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, anh để hai tay ra sau lưng, khí thế oai phong lẫm liệt.
Dương Tử gõ cửa rồi đi vào: "Tổng giám đốc Tiêu, Vi Phương lén về nước và đã bị Long Yên bắt được rồi, bây giờ Long Yên sẽ ném cô ta vào khu đèn đỏ *** tiếp khách!"
Quyền Đế Sâm không hề quay người lại: "Long Yên muốn từ trong miệng Vi Phương, biết được người đứng sau sai sử dụ cô hít bột K, cái này không quan trọng, cái quan trọng là, anh kêu người đi quay một video ngắn cho Vi Phương, bắt cô ta chính mồm nói, ai ép cô ta từ bỏ làm người lương thiện chuyển sang làm gái!"
"Vâng!" Dương Tử đi gọi người làm chuyện này, sau khi quay xong, anh ta đưa cho Quyền Đế Sâm.
Trong hình, là Vi Phương không chịu tiếp khách, bị người ta cương bức cởi quần áo, cô ta vừa vùng vẫy vừa nói: "Là con gái của phó tổng thống Long Diệu Thiên tên là Long Yên đã ép tôi từ lương làm gái, sau khi cô ta hít bột k, rồi bị bắt, cô ta đã chơi xấu tôi..."
Quyền Đế Sâm tỏ ý Dương Tử để trong két sắt, sau khi Dương Tử cất xong, anh ta nói: "Vi Phương này cũng chẳng phải thứ tốt gì, trước đây cô ta thường xuyên hít bột k, bây giờ rơi vào kết cục này, cũng là báo ứng mà cô ta nên nhận. Còn về Long Yên..."
"Không sao, anh đi xuống nghỉ ngơi trước đi." Quyền Đế Sâm nói, anh ngồi trên ghế giám đốc, châm một điếu thuốc, kết cục của Long Yên như thế nào, đây không phải cái mà Quyền Đế Sâm quan tâm, cái anh quan tâm là Long Diệu Thiên sẽ có kết cục như thế nào!
Khi Dương Từ đi từ thư phòng ở tầng hai xuống, trùng hợp gặp Mặc Sơ trở về.
"Chị dâu, tan làm về rồi à?" Dương Tử mỉm cười rồi chào.
Mặc Sơ gật đầu: "Có muốn ăn bữa cơm rồi hãng đi không?"
Dương Tử vội vàng nói: "Không cần đâu, chị dâu, tôi đi đây."
Đầu tiên Mặc Sơ thay một bộ quần áo mặc ở nhà trước, sau đó cô gõ cửa thư phòng: "Đế Sâm, là em, anh ăn cơm tối chưa?"
Quyền Đế Sâm nhìn thấy cô ở cửa, cô dập điếu thuốc, đi ra ngoài: "Chưa, tối nay em muốn ăn gì?"
"Ăn há cảo?" Mặc Sơ hỏi ý của anh.
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không ăn đồ ngọt nữa à?"
Mặc Sơ lập tức đỏ mặt, cô ăn đồ ngọt, anh ăn cô, lúc cô ăn đồ ngọt vui vẻ hạnh phúc biết bao, lúc anh ăn cô thì cực kỳ dùng sức.
Cô đưa tay ra nhéo eo anh, trên lưng anh không có một tí sẹo lồi nào, cô sờ vào xúc cảm đặc biệt tốt!
Cô nhéo như thế mà cũng không nhéo thấy thịt mỡ.
Advertisement
Người xấu! Cô nói thầm trong lòng.
Quyền Đế Sâm cũng có chừng mực với sự trêu chọc của cô, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô: "Đi, đi gói há cảo!"
"Chúng ta tự làm á?" Mặc Sơ đỏ mặt nhìn anh.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Sửa một chút, là anh làm!"
"Em thì sao?" Mặc Sơ cùng anh xuống lầu.
"Em ấy, em chờ ăn là được rồi! Quyền Đế Sâm và cô cùng đi đến cửa phòng bếp.
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Thế thì em ngại lắm, anh làm đầu bếp, em phụ nhé! Anh bảo em làm!"
Bởi vì hai đứa bé đều đã đến nhà ông nội, trong nhà chỉ còn hai người họ.
Quyền Đế Sâm xắn tay áo lên khủy tay, anh lưu loát đeo tạp dề vào, sau đó rửa tay dưới vòi nước, cán bột, động tác liền mạch.
Anh gói cho cô nhân dưa chua thịt bò, lúc anh giơ tay chém xuống, thật sự rất giống với đại đầu bếp trên ti vi.
Mặc Sơ lại không giúp được việc gì, cô dứt khoát ngồi một bên, một tay chống quai hàm rồi nhìn người đàn ông này với vẻ mặt háo sắc không thôi, bất luận anh làm gì, thật sự là cực kỳ chuyên nghiệp, tuyệt đối không qua loa.
"Tại sao phụ nữ lại thích ăn há cảo nhân dưa chua thịt bò?" Quyền Đế Sâm ngẩng đầu hỏi cô.
Mặc Sơ mỉm cười nói: "Có thể là phụ nữ dễ ăn dấm!"
Sau khi trả lời xong, cô phát hiện câu này còn có lỗi ngôn ngữ: "Anh cũng từng nấu cho người phụ nữ khác rồi à?"
Sẽ là ai? Đường Tuyết Nhi sao? Tay nghề của anh thế này, chắc chắn không phải là học ở bên ngoài, vậy thì chính là biết khi ở trong quân đội rồi.
Quyền Đế Sâm cứ như là biết dò tìm bí mật trong lòng cô vậy, anh biết cô đang nghi ngờ ai, anh nói: "Trước đây, lúc ở quân đội, Tuyết Nhi thích ăn, đầu bếp trong quân đội từng làm cho cô ấy ăn."
Qủa nhiên là thế! Mặc Sơ biết mà, trực giác của phụ nữ thật là tinh chuẩn!
Có điều, anh bảo là đầu bếp trong quân đội làm cho Đường Tuyết Nhi ăn, không phải anh làm, đúng không?
Xem ra, những lời mà bà Đường nói, cũng có mấy phần khiến cô đi nghiên cứu rồi.
Quyền Đế Sâm thấy cô không nói gì nữa, anh nhào bột, sau đó quẹt lên mặt cô: "Nghĩ đi đâu đấy! Lúc anh từ bộ đội xuất ngũ, Tuyết Nhi còn chưa có thành niên đâu. Em nghĩ, anh sẽ có suy nghĩ gì với một cô bé chưa thành niên?"
Mặc Sơ quẫn! Cô chớp mắt, hàng mi dài cũng chớp động: "Cái đêm mà anh kéo em lên xe, ngộ nhỡ em chưa thành niên, thì sao?"
Cô là cô nhi, ngày sinh ra cũng không có chính xác đến một ngày một tháng nào đó, sáu năm trước khi cô bị anh ăn, ngộ nhỡ cô chưa thành niên thì sao?
Quyền Đế Sâm khẽ mổ lên môi cô: "Cũng có khả năng! Bà Quyền, liệu em có đi báo cáo anh không?"
"Xem thể hiện của anh!" Mặc Sơ mỉm cười ôm lấy cổ anh, sao cô nỡ đi báo anh cơ chứ, vào được phòng khách, xuống được phòng bếp, người đàn ông tốt như này, cô phải giữ gìn mới được.
Quyền Đế Sâm nhìn thấy cô cười đến mức mắt cong lên: "Anh Quyền nhất định sẽ thể hiện tốt, hửm?"
"Được!" Mặc Sơ cũng dùng ngón tay dính bột mỳ quệt lên mặt anh, cho anh biến thành một con mèo hoa luôn!
Anh ho nhẹ một tiếng: "Cứ thế này, còn cần gói há cảo nữa không?"
Dù sao thì các con cũng không ở nhà, trong nhà chính là thế giới của hai người họ, hai người thế nào cũng được!
"Muốn ôm! Muốn ôm!" Mặc Sơ lập tức buông anh ra: "Em đói!"
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô giải thích ngay: "Bụng em đói..."
Quyền Đế Sâm bật cười, cái gì gọi là giầu đầu hở đuôi a! Bà Quyền càng giải thích, hình ảnh này càng mập mờ không rõ rồi.
Khi người nấu sủi cảo xong, bọn họ bê hai đĩa lên bàn.
Quyền Đế Sâm lại làm xong hai bát nước chấm, giống như tỏi và dấm, và ớt và dấm.
Hai người ngồi xuống ghế đối diện nhau, Mặc Sơ cầm đũa nhanh chóng ăn.
Cô vừa ăn vừa nghĩ, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!
Khi các gia đình sáng đèn, mỗi người đều cực kỳ hâm mộ bóng dáng bên cửa sổ của người khác, hoặc là đang cụng chén hát ca, hoặc là đang ăn uống linh đình.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Ăn bữa tối Đế Sâm làm, là lúc hạnh phúc nhất nhất nhất của em!"
Quyền Đế Sâm nhìn gương mặt say mê của cô, anh cũng tận hưởng việc nấu bữa tối cho cô.
"So với 5% cổ phần mà anh cho em, em còn vui vẻ hạnh phúc hơn!" Mặc Sơ nói.
Mặc dù 5% cổ phần là số tiền không đếm rõ được, nhưng, cuộc sống tế thủy trường lưu, lại là nguồn cội làm cô hạnh phúc.
Nguồn cội như thế này, giống như dòng suối ngọt chảy không ngừng, luôn xuất hiện, làm cho thể xác và tinh thần của cô đều nằm trong trạng thái vui vẻ.
Quyền Đế Sâm thở dài: "Thân là bà Quyền của anh, bất kể là tiền tài, hay là cơ thể, anh đều sẽ đút cho em ăn no!"
Mặc Sơ đang ăn há cảo, thế nào mà cô nghe câu này cô thấy còn có một mùi vị kiều diễm khác nhỉ!
Hết cách rồi, anh Quyền là người cầm lái trong thương mại, trước mặt cô anh cũng là một tay có thủ đoạn cực cao.
"Anh Quyền chiều em như này, cho dù ngày mai có là ngày tận thế, em cũng cam tâm tình nguyện." Mặc Sơ vui vẻ lắc đầu.
Thế giới vào ngày mai không phải ngày tận thế, còn anh Quyền cũng sẽ cưng chiều cô như cũ, cưng chiều cô đến cuối sinh mệnh.
Sau khi ăn no, Mặc Sơ vỗ vỗ cái bụng nhỏ: "Cứ tiếp tục thế này, em sẽ bị anh vỗ béo mất! Hàm Hàm cũng cười em rồi!"
Quyền Đế Sâm ừ một tiếng: "Vận động sẽ tiêu hao hết chất béo dư thừa!"
"Nhưng mà, em không thích vận động, em đã làm thẻ tập thể dục, mà em vẫn chưa đi nè." Mặc Sơ chu miệng.
Quyền Đế Sâm mỉm cười nhìn cô: "Có chuyên gia nói, vận động giữa vợ chồng tương đương với chạy chậm mười cây số, có thể đốt chát rất nhiều mỡ thừa!"
Khụ khụ, nhìn kìa, anh lại không đứng đắn rồi!
Mặc Sơ quay đầu nhìn anh, người đàn ông này cũng phúc hắc quá rồi đấy!
Anh đặc biệt nấu đồ ăn ngon cho cô, cho cô ăn no, sau đó lại đốt chất béo cho cô!
Có điều, cô vẫn thích anh Quyền thế này, rất thích rất thích!
...
Công ty tổ chức hôn lễ.
Bởi vì phụ huynh của nhà họ Đường và phụ huynh của nhà họ Mộ đều phản đối hủy bỏ quan hệ vi hôn của Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong, nên Mặc Sơ cũng chưa có bước tiến triển nào ở case này.
Cô quyết định tạm thời sẽ bỏ case này xuống, nhận một đơn khác.
Hôn lễ của ada trong giới người mẫu và một phú hào nào đó, chị Tông nói: "Em xem, cuộc sống của người có tiền đúng là khác mà, hôn nhân ở cái thời đại lệch lạc như thế này, làm cho các cô gái trẻ hiện tại thà ngồi trong BMW khóc, cũng không chịu ngồi trên xe đạp cười!"
Mặc Sơ cầm cốc nước lên, uống một ngụm nước: "Tuổi tác không phải khoảng cách, thân cao không phải vấn đề, mấu chốt nằm ở tâm hồn đồng điệu! Nếu như tâm hồn của hai người không thể cùng thăng hoa, thì hôn nhân như thế đúng là tràn đầy nguy cơ!"
Khi xưa cô cưới Quyền Đế Sâm, đoán chừng là không có mấy người xem trọng!
Quyền Đế Sâm là ai? Đại nhân vật quyền khuynh thiên hạ quyền thế ngập trời, số của cải mà anh có thật sự là phú khả địch quốc.
Nhưng mà, anh chỉ vừa ý một cô gái mồ gái côi là Mặc Sơ, hoặc là, Mặc Sơ không kiêng dè chỗ nào, cũng đã giành được cuộc hôn nhân này.
Trong răng và môi Mặc Sơ, dường như vẫn còn lưu lại hương vị há cảo nhân thịt bò dưa chua tối qua, đó là mùi vị đồ ăn mà Quyền Đế Sâm nấu cho cô ăn.
Chị Tông nhỏ giọng nói: "Chị nghe tin vỉa hè là, cái cô người mẫu ada này cũng từng đi lại với những đứa con trai của phú hào này! Dù sao thì cái giới này quá loạn, thật sự khó mà tưởng tượng, bố và con trai đều từng qua lại với người phụ nữ này, nghĩ thôi đã thấy quá mức rồi!"
"Rất thú vị!" Mặc Sơ thì lại cười: "Em cũng mong gặp mặt đôi cô dâu chú rể đi vào hôn nhân này!"
Khi chị Tông còn đang cảm thấy cái giới này thật loạn, thì Long Yên đã tới!
Lúc Mặc Sơ nhìn thấy cô ta, cô hiện lên vẻ mặt chán ghét.
Long Yên thì lại vênh váo tự đắc nói: "Mặc Sơ, tôi có thông tin cực bí mật nói cho cô biết!"
Mặc Sơ tỏ ý bảo chị Tông đi ra ngoài, chị Tông đóng cửa lại, Mặc Sơ nhìn Long Yên: "Có thể nói rồi!"
Lúc này, Long Yên chống hai tay lên chiếc bàn làm việc màu đen của cô, cô ta nói với vẻ thần bí: "Cái chết của bố mẹ nuôi cô, bên trong có ẩn tình!"
Mặc Sơ hơi nhíu mi: "Cô ăn no rồi không có việc gì làm à? Làm phiền cô đi làm công việc có ích đi! Đừng có mà suốt ngày hóng hớt chuyện của nhà người ta nữa.