Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ, điên rượu của Ada đã tới mức độ này.
Mặc Sơ bất ngờ không kịp phòng bị, rượu cũng đã vào được một nửa, cô nhấm được một vị rượu ngọt ngọt bình thường, nhưng cô vẫn đẩy Ada ra, ly rượu cũng rơi xuống đất, nửa ly rượu chưa uống xong cũng đổ trên mặt đất.
"Ada, cô điên rồi à?" Rượu của Mặc Sơ cũng đã đổ lên áo sơ mi trắng của cô, ánh ra hình dáng của bra.
Lúc này, Ada cười ha ha: "Mặc Sơ, tôi mới không điên, tôi nói cho cô biết, tất cả mọi chuyện, đều là do lỗi của cô, vì cô, Trần Chấn Xung mới không quay lại níu kéo tôi, vì cô, anh ta mới bị bắt, vì cô, ông Trần mới hủy bỏ đám cưới với tôi, bây giờ tôi đã trở thành đối tượng chê cười của mọi người trong khắp thiên hạ, đều là vì cô..."
Mặc Sơ đứng lên: "Ada, cô đây là đang hỏi tội tôi sao? Tôi tới ngồi cùng cô, cô đúng là không biết phân biệt tốt xấu! Nhưng mà, cô say rồi, tôi không so đo với cô! Bây giờ, tôi phải đi rồi, cô tự thu xếp ổn thỏa!"
Khi Mặc Sơ đang định rời đi, Ada đã cầm ly rượu của mình lên, uống cạn sạch, cô ta xoay một vòng, sau đó mới hung hăng nói: "Cô đi sao? Mặc Sơ, cô không nhận ra là trong cơ thể mình, dường như có một cỗ lực hồng hoang, sắp vọt ra ư? Mà sức mạnh đó, làm cô vào tối nay, cô sẽ ở chỗ này bị người ta lột sạch, trở thành đối tượng mà mỗi một người đàn ông trong quán bar này đều có thể thượng..."
Mặc Sơ đã hiểu, tại sao Ada cứ khuyên cô uống ly rượu này rồi, thì ra trong ly rượu này đã bỏ thuốc từ trước!
Mà Ada gọi cô tới, chính là để trả thù cô!
Tất cả những cái này đều là dây dưa yêu hận giữa bố con nhà họ Trần và Ada, nhưng Trần Chấn Xung và Ada đều trách Mặc Sơ không đúng!
Cái thế giới này thật là nực cười!
Mặc Sơ nhìn Ada chăm chú: "Người phụ nữ mãi không có giác ngộ như cô, thì vĩnh viễn cũng sẽ không có được hạnh phúc đâu! Giữa cô và bố con nhà họ Trần, không có bất cứ lý do gì để vu vạ cho tôi! Còn Mặc Sơ tôi, cũng không phải người cô muốn vu vạ là vu vạ! Còn nữa..."
Mặc Sơ nói tới đây, cơ thể vô cùng bình thường, cô không có một tí dáng vẻ nào là thuốc phát tác công dụng cả!
Mặc dù cô có thoáng yên tâm, nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô phải đi tìm Quyền Đế Sâm, nếu như vì mặt công việc, cô bị người ta gài bẫy đến nỗi thất thân, thì cô cũng có lỗi với sự cưng chiều mà Quyền Đế Sâm dành cho cô.
Đúng vào lúc Mặc Sơ muốn đi khỏi đây, có mấy chục người đàn ông dáng người vạm vỡ, cơ bắp đầy thịt vây lại đây.
Mặc Sơ biết rồi, đây là hành động trả thù có mưu tính trước của Ada, khi cô lập tức muốn gọi điện cho Quyền Đế Sâm, kết quả Ada đã vô cùng cuồng dã mà xé xong hết quần áo rồi.
"Nóng... nóng quá, thật là muốn..." Ada cởi đến nỗi sợi dây nhỏ cũng không còn, cô ta điên cuồng nhào lên người đàn ông đang vây tới đây, cô ta đi kéo quần áo của người khác, giống như một người phụ nữ phóng đãng không thôi, đang khát cầu đàn ông.
Mặc Sơ chấn kinh, Ada đã uống thuốc mà mình bỏ, còn cô thì hoàn toàn chưa uống sao?
Chuyện này là sao?
Ada đã đẩy ngã một người đàn ông, cô ta điên cuồng nhào lên, trước mặt mọi người, liền hóa thân làm dâm phụ, bắt đầu biểu diễn...
Advertisement
Tiếp sau đó, càng có nhiều đàn ông tham gia vào cuộc chiến!
Cảnh tượng vô cùng điên cuồng, rất nhiều đàn ông vây quanh Ada, còn cô ta thì lại hoàn toàn nằm trong trạng thái hưởng thụ, hận không thể để đàn ông khắp thiên hạ đều muốn cô ta!
Mặc Sơ quay người liền đi ra ngoài, thuốc này mạnh cỡ nào, quả nhiên là còn mạnh hơn cả trong truyền thuyết!
Đây là Ada gieo gió gặt bão, Mặc Sơ cũng không giúp nổi cô ta, và cô cũng sẽ không giúp cô ta!
Bởi vì, cô không phải Đông Quách tiên sinh* (điển hình của nhân từ đối với kẻ địch), cô sẽ không cứu một con rắn ngủ đông cắn mình!
Khi Mặc Sơ xuyên qua đám người, vội vàng chạy ra khỏi quán rượu, trái tim cô vẫn cực kỳ chấn động, cô hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức.
Cô vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng cao ngất uy vũ của Quyền Đế Sâm đang đứng cạnh xe của anh.
Xe của anh, đỗ ngay ở quán bar, một vị trí cực kỳ dễ nhận ra.
Mặc Sơ vừa nhìn thấy anh, trái tim phập phồng liên tục của cô nháy mắt như là tăng lên sóng nhiệt vậy, cô chạy nhanh về phía anh.
Điều mà cô vui nhất chính là nhìn thấy anh, bất luận là lúc nào, vào khoảng khắc mà cô nhìn thấy anh, thì đó chính là khoảng khắc hạnh phúc nhất nhất nhất.
Bất kể trong quán bar đã xảy ra sự việc chấn động tâm can gì, khi Mặc Sơ nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô sẽ quên sạch toàn bộ.
Chỉ có anh, mới là cả thế giới của cô.
Quyền Đế Sâm thấy Mặc Sơ nhào vào trong ngực mình, anh đưa tay ra xoa đầu cô: "Nhìn thấy ông xã, em vội thế cơ à? Thể hiện của bà Quyền thật là càng ngày càng tốt!"
Mặc Sơ ôm chặt lấy thắt lưng anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Gặp ông xã còn không nhào vào, thì nhào vào ai?"
"Am cái miệng này còn lanh lợi hơn rồi à?" Quyền Đế Sâm thấp giọng cười.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Sơ nhếch lên, có một độc cong dí dỏm, cô cũng bật cười, cười cong cả mắt.
Bất kể quán bar gần trong gang tấc có thối nát bất kham cỡ nào, đến chỗ của cô và anh, là một phương thiên đường, vậy là đủ rồi.
Mặc Sơ kiễng chân lên: "Anh có muốn hôn không, xem xem hương vị của lanh lợi có thơm không?"
Chắc chắn là Quyền Đế Sâm sẽ hôn xuống, anh hôn lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước: "Hương vị ngon!"
Mặc Sơ mỉm cười: "Anh tới sớm như này hả?"
Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Bà Quyền đã đưa ngỗng quay cho anh, sao anh có thể tới muộn cơ chứ?"
"Ăn ngon không?" Mặc Sơ hỏi với ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Quyền Đế Sâm chỉ cười yếu ớt không nói, dưới sự truy vấn lần nữa của cô, anh mới nói: "Không ngon bằng bà Quyền!"
"Người xấu!" Mặc Sơ làm nũng giẫm lên chân anh.
"Lên xe!" Quyền Đế Sâm để cô giẫm, anh nhìn một dấu chân nho nhỏ trên giày da bóng láng, sau đó cưng chiều mở cửa xe cho cô.
Sau khi Mặc Sơ lên xe của anh, cô mới chợt nhớ ra: "Em cũng lái xe tới!"
"Anh cho Dương Tử lái về là được!" Quyền Đế Sâm tỏ ý cô không cần lo lắng.
Mặc Sơ gật đầu, cô thắt dây an toàn: "Được!"
Trên đường về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, Mặc Sơ không nhắc đến chuyện đã xảy ra sau khi cô và Ada uống rượu ở quán bar, Quyền Đế Sâm cũng không có hỏi cô.
Mặc Sơ không muốn cho anh biết một mặt đáng ghê tởm của tính người, cô cũng đặc biệt may mắn vì người trúng chiêu tối nay không phải là cô!
Trên đường về nhà, trong xe có mở ca khúc tiếng anh Âu Mĩ, ca khúc trữ tình nghe rất thoải mái.
Mặc Sơ hơi bất ngờ: "Anh không chỉ nghe nhạc quân lữ, anh còn nghe nhạc nước ngoài nữa à?"
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Không bó buộc một phong cách, cũng là một kiểu phong cách."
"Em không ngờ anh Quyền cũng có nhiều loại phong cách yêu thích đấy!" Mặc Sơ quay đầu nhìn anh.
Quyền Đế Sâm vừa lái xe vững vàng, vừa nói: "Anh Quyền là một kho tàng lớn, em có đào cũng không đào hết được trâu báu!"
Mặc Sơ nở nụ cười, thì ra, anh Quyền không chỉ khí phách, anh còn kiêu ngạo nữa cơ!
Chiếc xe lái về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải trong bầu không khí hòa hợp.
Quyền Đế Sâm đỗ xe xong, hai người cùng đi lên tầng, đi đến cửa thang gác tầng hai, Quyền Đế Sâm nói: "Em đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, anh đi thư phòng."
"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.
Trên người cô vẫn còn sót lại mùi rượu ngòn ngọt, đúng là cô cũng muốn đi tắm.
Sau khi Mặc Sơ đi tắm, Quyền Đế Sâm đi vào thư phòng.
Dương Tử dùng chìa khóa dự bị lái xe của Mặc Sơ về rồi.
Anh ta gõ cửa thư phòng: "Tổng giám đốc Quyền, là tôi!"
"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế làm việc ở thư phòng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Dương Tử đứng trước bàn làm việc màu đen của anh: "Tổng giám đốc Quyền, việc đã làm xong rồi!"
Quyền Đế Sâm gật đầu.
Gần tối, sau khi ăn ngỗng quay mà Mặc Sơ chuyển tới, Quyền Đế Sâm liền kêu Dương Tử đi tới quán bar trước, có bất kỳ chuyện gì thì cũng phải bảo đảm an toàn cho Mặc Sơ.
Với trực giác của Quyền Đế Sâm, Ada sẽ không có lòng tốt như vậy, bảo Mặc Sơ đi uống rượu cùng cô ta!
Cho nên, Ada sẽ chỉ lợi dụng Mặc Sơ để làm chuyện xấu, hoặc là trực tiếp hại Mặc Sơ.
Sau khi Dương Tử đi, dưới tình huống mà Ada không biết, anh ta đã đổi cái ly rượu mà Ada cho Mặc Sơ, anh chỉ cho Mặc Sơ rượu ngọt có nồng độ rất thấp, nhưng rượu mà Ada cho Mặc Sơ, còn lại làm cho Dương Tử đổi cho Ada dưới tình huống thần không biết quỷ không hay.
Cho nên, Ada đã uống rượu mất khống chế và xảy ra quan hệ với n người đàn ông, cảnh này, còn bị người ta quay video lại rồi tung lên mạng, ngoài ra còn bán cho một số nước làm buôn bán, chế tác DVD đem bán.
Một chuyến này, coi như Ada đã xong đời ở trong giới giải trí rồi!
Cô ta mãi mãi cũng không thể có ngày nổi danh được nữa.
Dương Tử tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Quyền, ở trong quán bar tôi đã nhìn thấy Long Yên, cô ta ngồi trong một góc, liệu chuyện này có quan hệ với cô ta không?"
Quyền Đế Sâm khẽ híp mắt: "Long Yên là một người phụ nữ khá tâm cơ và cũng sẽ lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, chuyện này không loại trừ khả năng cô ta vô can, có điều, Long Yên chơi chậm, nhất thời không vội! Đánh rắn phải đánh vào tấc thứ bảy, anh nói xem tấc thứ bảy của Long Diệu Thiên nằm ở đâu?"
Dương Tử lập tức nói: "Long Diệu Thiên một lòng say mê quyền lực, muốn tranh cử tổng thống là tấc thứ bảy của ông ta, ông ta chỉ có một đứa con gái là Long Yên, cũng sẽ là xương sườn mềm của ông ta." . Truyện Mạt Thế
"Tốt lắm, có tiến bộ!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Nếu đã vậy, chơi đùa trước, sẽ bố trí một vực sâu không thể nghịch chuyển, chẳng phải là càng tốt hơn sao!"
Dương Tử được anh khen ngợi, anh ta hưng phấn lắm, anh ta mỉm cười nói: "Thủ trưởng, là anh đã hiểu rõ mục đích của Ada, giải trừ nguy cơ trước cho chị dâu, tại sao anh không cho cô ấy biết?"
Quyền Đế Sâm lại cười nhẹ: "Cô ấy không sao là được!"
Giống như là Mặc Sơ chưa bao giờ đề cập trước mặt anh, cô một mình nuôi nấng một cặp thai long phượng vất vả cỡ nào, đối với một người mẹ đơn thân tiền lương một tháng chỉ có mấy ngàn, thì vất vả như thế kỳ thực là nghĩ thôi là biết.
Nhưng, Mặc Sơ biểu hiện ra ngoài, bất kể là trước mặt người ngoài, hay là trước mặt con cái, đều là một câu hoa hướng dương tích cực hướng về phía trước.
Cô không nói nỗi vất vả của cô, anh cũng không kể sự cưng chiều của anh.
Cô hiểu anh, là được.
Giống như Quyền Đế Sâm biết sự vất vả và sự lương thiện của cô, là được.
Được rồi, Dương Tử là một cẩu độc thân, anh ta không hiểu con đường sống chung của nam nữ, càng không hiểu con đường sống chung của vợ chồng.
Nhưng mà, anh ta bị thủ trưởng kiêm cấp trên của mình rắc cẩu lương, anh ta bị ngược cho thê thảm quá!
Khi Dương Tử đi, Mặc Sơ xuống lầu hâm sữa bò uống.
"Chị dâu, tôi đã lái xe về rồi!" Dương Tử chào cô.
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Mặc Sơ hâm sữa bò xong, cô bê ra phòng khách, thì nhìn thấy Quyền Đế Sâm đang ở hành lang tầng hai.
"Đế Sâm, anh uống sữa bò không?" Mặc Sơ hỏi anh, đồng thời cô còn giơ cốc thủy tinh trên tay lên nữa.
Quyền Đế Sâm lắc đầu: "Làm gì có đàn ông còn uống cái này? Ẻo lả lắm!"