Nhà của Quyền Đế Sâm là gia đình duy nhất của cô!
Nhưng, tất cả những việc mà người đàn ông này làm cho cô, là sự cưng chiều xuất phát từ nội tâm chân thành? Hay là giả ý đón hùa gặp dịp thì chơi đây?
Mặc Sơ cũng không suy nghĩ!
Cô cũng không muốn nghĩ!
Con người chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy đấy, nguyện ý sống trong thế giới hư ảo, nhưng trong lòng lại sợ hãu đây là thật hay là giả?
Cô đã khóc rất lâu, mãi cho đến khi có người gõ cửa phòng cô, cô mới lau nhanh nước mắt, rồi nói: "Vào đi!"
Long Yên đi vào, cô ta thấy Mặc Sơ đỏ hồng hết cả vành mắt: "Mặc Sơ, cô khóc cái gì cơ chứ?"
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào Long Yên, cô không biết điều mà người phụ nữ trung niên kia nói là thật hay là giả?
Nếu như những gì mà bà ta nói là thật, vậy thì Long Yên chính là chị của cô, đối với người chị luôn luôn bắt nạt mình đây, cũng không muốn nói một câu nào hết.
"Cô tìm tôi có việc gì?" Mặc Sơ thản nhiên nói.
Long Yên thì lại tức giận bật cười: "Tôi đến xem xem cô đã bị bố tôi bóp chết chưa?"
Mặc Sơ: "..."
Cô nhìn Long Yên với ánh mắt hơi bi thương, nếu Mặc Sơ và Long Yên đều là con gái của Long Diệu Thiên, Long Yên thì được hưởng đãi ngộ của thiên kim tiểu thư, từ nhỏ tới lớn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn Mặc Sơ, thì luôn sống cuộc sống đón lấy mưa rền gió dữ, cứng cỏi như một cây cỏ sống.
Hai kiểu sống cực đoan này, sau khi trưởng thành rồi, bố đẻ vì hòn ngọc quý Long Yên của ông ta, vậy mà lại muốn bóp chết Mặc Sơ!
Một Mặc Sơ sớm đã quen với lòng người ấm lạnh, cô kìm lại cảm xúc đang cuồn cuộn sóng to gió lớn ở đáy lòng, sau đó bình tĩnh nói: "Đã nhìn thấy chưa? Tôi vẫn sóng kiên cường như này đấy! Nhìn thấy rồi thì đi đi! Đừng ở phòng làm việc của tôi rồi làm tôi chướng mắt nữa!"
Lúc này, Long Yên đi đến gần Mặc Sơ rồi nói: "Đợi bố tôi trở thành tổng thống, tôi trở thành thiên kim đệ nhất, cô hãy nhìn xem tôi xử lý cô thế nào!"
"Tôi mỏi mắt mong chờ!" Mặc Sơ không hề yếu thế nói lại.
Long Yên tới khiêu khích Mặc Sơ xong liền đi!
Mặc Sơ bỗng gọi cô ta lại: "Long Yên, đợi đã!"
Advertisement
Trên tay cô đang cầm một chiếc bút, vào lúc Long Yên đang hất hàm đứng lại chờ, cô lại bất ngờ dùng bút rạch lên lưng cô ta, một vết máu xuất hiện.
Long Yên đau đến nỗi hét lên: "Mặc Sơ, cô nổi điên cái gì thế hả?"
Mặc Sơ giấu bút ra sau lưng: "Tôi đây là cảnh cáo cô, cô đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ! Bây giờ cô có thể đi rồi!"
Long Yên vốn định động thủ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện chỗ này là địa bàn công ty của Mặc Sơ, cô ta đành thôi, sau đó thì oán hận rời đi.
Mặc Sơ lập tức đi đóng cửa, cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Bây giờ anh có tiện nghe điện thoại không?"
Cố Mộc Thành nói: "Tôi vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, cô bảo tôi làm gì tôi cũng rảnh hết!"
Mặc Sơ nói: "Anh có thể tới văn phòng tôi được không? Tôi tìm anh có việc gấp!"
"Không phải là anh tôi sắp xếp đối tượng xem mắt cho tôi đấy chứ?" Cố Mộc Thành đùa.
"Không phải, là việc riêng của tôi." Mặc Sơ nói rất thận trọng.
Cố Mộc Thành nhanh chóng lái xe tới, sau đó anh ta đi vào văn phòng của Mặc Sơ: "Thần thần bí bí như này, cô cứ làm như thể gián điệp ý."
Mặc Sơ đưa chiếc bút trên tay cho anh ta: "Trên đây có vết máu, có thể kiểm tra dna không?"
Cố Mộc Thành nhận lấy: "Được!"
Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: "Anh đích thân giám định được không? Tôi không tin người khác!"
Hiện giờ cô rất mơ hồ, đầu óc cô đang loạn tùng phèo hết cả lên và không ngừng rối rắm, cô nhìn Cố Mộc Thành, vào khoảnh khắc này, cô chính là một chiếc lá cô độc trong đại dương bao la, có tìm thế nào cũng không thấy phương hướng.
"Đương nhiên rồi!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Lần trước tôi đã giám định của Hi Hi và Quyền Đế Sâm, cái này là..."
"Giờ anh đừng cái này, giám định này là của tôi và cô ta!" Mặc Sơ nói: "Trước giờ tan làm vào buổi chiều, sẽ ra kết quả không?"
"Sẽ." Sau khi Cố Mộc Thành cầm lấy mẫu vật, anh ta lập tức đi về ngay.
Mặc Sơ ở trong văn phòng mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này đây cô rất bối rối, cô không biết bố mẹ ruột của mình là ai? Cô không biết Quyền Đế Sâm có lòng gì với cô?
Mặc Sơ cưỡng ép mình đi vào trạng thái giải quyết công việc, nhưng, cô không thể nào tập trung được.
Những lời nói của người phụ nữ trung niên, đa đánh tan tín nhiệm của cô dành cho Quyền Đế Sâm.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan làm buổi chiều, Cố Mộc Thành đã gửi báo cáo giám định vào trong hòm thư của cô rồi.
Sau khi mở hộp thư ra, cái mà cô nhìn thấy chính là, cô và Long Yên là chị em cùng cha khác mẹ.
Mặc Sơ kinh ngạc, thế cũng có nghĩa là, mẹ ruột của cô là ai, cô cũng không biết!
Nhưng mà, tờ báo cáo giám định này cũng làm cho Mặc Sơ rơi vào khủng hoảng.
Chí ít thì người phụ nữ trung niên đấy đã nói đúng một chuyện, cô là con gái của Long Diệu Thiên!
Còn về Quyền Đế Sâm và nhà họ Long, nhà họ Mặc có phải là có ân oán lâu năm hay không, Mặc Sơ vẫn chưa dám khẳng định, hoặc là, đây là kế ly gián của người phụ nữ trung niên đó.
Mặc Sơ bỗng nhớ ra, lúc cô bị Long Diệu Thiên bắt đi, ông ta bất ngờ hỏi cô năm nay cô bao nhiêu tuổi? Sau đó thì liền có suy nghĩ muốn bóp chết cô!
Có phải Long Diệu Thiên cũng biết cô có thể là con gái của ông ta không?
Bằng không, cho dù là trước khi ông ta muốn chỉnh chết cô, tại sao lại muốn hỏi một câu kỳ lạ vậy chứ?
Hóa ra, cô không được người chào đón đến vậy sao? Cô cũng không có lớn lên bên cạnh Long Diệu Thiên, nhưng sau khi trưởng thành, cô ta vẫn muốn bóp chết cô?
Cô là con gái ruột của ông ta mà, có một câu nói, hổ dữ còn không ăn thịt con đấy!
Mặc Sơ khóc đi ra khỏi công ty, cô không có đi ra bãi đỗ xe, cô cứ đi bộ trên đường như thế, nước mắt cứ rơi, bố ruột mắng cô là dã chủng không ai cần!
Đèn hoa mới đăng, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.
Ánh đèn sáng ngời, làm cho thành phố này có một tia ấm áp.
Nhưng mà, Mặc Sơ lại không ấm áp nổi!
Cô cũng không có được bao nhiêu ấm áp khi lớn lên ở nhà họ Mặc, cô cũng từng khát vọng có bố mẹ ruột, dần dần sau khi trưởng thành, cuối cùng cô đã độc lập tự chủ rồi!
Cô có công việc của mình, cô có con của mình! Điều mà cô không ngờ tới đó là, bố ruột của cô là một người như thế!
Ông ta che chở cho Long Yên như trân bảo, còn cô thì lại là cái đinh trong mắt ông ta, vứt đi cho thống khoái!
Mặc Sơ khóc đến nỗi cực kỳ thương tâm, cô cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi!
...
Dương Tử đã đợi ở bãi đỗ xe một lúc lâu lắm rồi, anh ta chưa có trông thấy Mặc Sơ đi xuống lầu, anh ta đi lên xem thì cả công ty đã tan làm rồi, người cũng đã về hết rồi.
Dương Tử gọi điện cho Mặc Sơ, lúc này cô đang thương tâm, nên cô cũng không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Dương Tử sốt ruột rồi, anh ta lập tức đi đến chỗ quản lý xem camera giám sát, nhìn một cái đã trong thấy Mặc Sơ khóc sướt mướt đi ra ngoài, anh ta gọi ngay cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, chị dâu xảy ra chuyện rồi!"
Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu: "Có chuyện gì?"
"Sau khi tan làm, cô ấy không có tới bãi đỗ xe, mà một mình khóc lóc đi ra ngoài rồi!" Dương Tử nói: "Tôi lập tức đi tìm cô ấy ngay đây!"
Quyền Đế Sâm đại khái đã biết là chuyện gì, điều mà anh không ngờ đó là, chuyện này tới nhanh như vậy!
Quyền Đế Sâm nhìn đồng hồ, phía trên có hiển thị vị trí hiện tại của Mặc Sơ, anh nói cho Dương Tử biết địa chỉ này, hai người từ hai phương hướng cùng đi nhanh về phía Mặc Sơ.
Mặc Sơ của lúc này, cô đi đến bên cạnh hồ chứa nước, trời thu, hồ chứa nước vào buổi tối rất ít người.
Mùa hè sẽ có người tới đây hóng mát, mùa thu thì muỗi nhiều, thời tiết cũng dần lạnh xuống, người tới cũng ít đi.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh hồ chứa nước, một mình đối mặt với hồ chứa nước tối om, tiếng khóc mà cô kìm nén đã không kìm nén được nữa rồi!
"Mặc Sơ..." Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mặc Sơ mờ mịt nhìn qua, cô đã nhìn thấy Cố Mộc Thành ở không xa.
Anh ta mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, hai tay thì đút vào trong túi quần, ánh trăng sáng chiếu lên người anh ta, phảng phất như là vẩy một tầng ánh sáng ấm áp lên vậy.
Anh ta đi tới, sau đó ngồi bên cạnh cô.
Mặc Sơ hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi không giấu gì cô, tôi đi theo cô tới đây!" Cố Mộc Thành nhìn cô chăm chú: "Báo cáo giám định là tôi làm giám định đấy, tôi lo cho cô! Tôi gửi vào hòm thư cho cô xong, tôi liền lái xe ra ngoài, tôi trông thấy cô đang đi xuống, rồi lại nhìn thấy khóc lóc đi ra ngoài.
Mặc Sơ quay đầu đi, hai nắm tay siết chặt, không có nói thêm gì nữa.
Cố Mộc Thành đưa tay ra, ôm cô vào lòng: "Đừng một mình khóc ở nơi hẻo lánh như này, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao!"
Vào khoảnh khắc này, Mặc Sơ nào còn nghĩ được người tốt người xấu các kiểu nữa, cô cứ tùy ý đi, rồi đi đến nơi này luôn!
Cô không nói chuyện, Cố Mộc Thành thì an ủi cô: "Loại người giống như Long Diệu Thiên, đâu đáng để cô đau lòng? Long Diệu Thiên không xứng làm bố cô, người phụ nữ như Long Yên cũng không xứng làm chị của cô!"
"Anh biết à?" Mặc Sơ đẩy anh ta ra, sau đó từ trong lòng của anh ta ngẩng đầu lên.
Cố Mộc Thành gật đầu: "Long Yên có tiền sử phạm tội, tôi đã bí mật vào trong kho máy tính của sở cảnh sát, so sánh một cái liền biết là cô ta! Mặc Sơ, tôi làm như vậy, chẳng qua là lo cho cô, tôi không có ý nạy *** của cô. Cô biết, tôi chỉ mong cô tốt!"
"Tôi biết!" Mặc Sơ gật đầu: "Tôi không trách anh! Cố Mộc Thành, anh nói xem, sao tôi lại có một người bố như Long Diệu Thiên cơ chứ?"
Cố Mộc Thành dựa lưng lên ghế: "Haiz, từ góc độ của bác sĩ thì ông ta chẳng qua chỉ là người đóng góp một viên tiểu nòng nọc mà thôi! Cô hoàn toàn có thể không coi ông ta là bố cô! Sống vui vẻ như cũ! Sống vui vui vẻ vẻ sung sướng hạnh phúc! Ông ta không ảnh hưởng được tới cuộc sống vào hai mươi năm trước của cô, thì cũng không ảnh hưởng được tới cuộc sống sau này của cô!"
Mặc Sơ nín khóc mà cười: "Đúng vậy, tôi không quan tâm tới ông ta! Ông ta chỉ là một người lạ trên thế giới này mà thôi!"
Bám theo Cố Mộc Thành tới đây còn có Diệp Tử, cô ta trốn ở chỗ tối, cô ta đã nghe thấy toàn bộ bí mật này rồi.
Bây giờ cô ta đang chuẩn bị tiến lên, chiếm Cố Mộc Thành cho mình dùng, tiện thể đẩy Mặc Sơ vào trong hồ chứa nước.
Một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, Diệp Tử trông thấy Quyền Đế Sâm đã tới rồi!
Đối với sức uy hiếp của người đàn ông này, tất nhiên là cô ta không dám manh động rồi.
Khi Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc Sơ ở dưới ánh trăng và đang ở bên Cố Mộc Thành, đôi mắt của anh nhoáng cái đã u ám hơn vài phần.
Mặc Sơ vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quyền Đế Sâm đang vội vàng chạy tới.
Dáng người anh cao to, phong trần mệt mỏi chạy tới đây, trên khuôn mặt tuấn tú, là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Mặc Sơ đứng dậy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!
Cố Mộc Thành cũng đứng ở bên cạnh cô, anh ta vừa trông thấy nét mặt không vui của Quyền Đế Sâm, anh ta giải thích: "Không phải là chúng tôi đang hẹn hò, anh đừng hiểu lầm..."
"Cố Mộc Thành, anh về trước đi!" Mặc Sơ nói với anh ta.