Cố Mộc Thành có hơi ủy khuất: "Tôi lo cho cô!"
"Đế Sâm ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì!" Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.
Cố Mộc Thành nói thầm: "Tôi lo ông tướng này..."
Lúc này, Mặc Sơ đi về phía Quyền Đế Sâm, khi cô và anh cách nhau khoảng mười centimet, cô đứng lại.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng dành cho cô.
Cô chưa có về nhà, cũng không có nói với bất kỳ ai rằng cô đang ở đâu.
Bất kể người khác nói nói như thế nào về tình cảm giữa cô và anh, Mặc Sơ tin, giờ phút này, anh thật lòng lo lắng cho cô.
Quyền Đế Sâm đưa bàn tay ra với cô, bàn tay của anh dày và thô ráp, có công tích vĩ đại kiến công lập nghiệp của anh và luôn cho người ta chỗ dựa an toàn nhất.
Mặc Sơ không nhớ được nữa, anh có bao nhiêu lần đối xử với cô như thế này, một đường đi tới, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bất kể là ánh nắng tươi sáng, hay là gió mưa tung bay, một đường đi tới chưa từng buông ra.
Giờ phút này cô lại đặt tay mình vào, mặc anh nắm chặt.
Quyền Đế Sâm nhận ra, cô có sự do dự trong một tích tắc.
Do dự, đại biểu sự tín nhiệm một trăm phần trăm mà cô dành cho anh, bắt đầu sụp đổ một chút chút.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô rất lạnh, có một loại ý lạnh cô độc, anh nhẹ nhàng nắm trong tay, trong đôi mắt anh chỉ có một mình cô.
"Sau này không cho phép em đi một mình tới nơi hẻo lánh như này nữa!" Gi ọng nói của Quyền Đế Sâm khàn khàn, một nửa là mệnh lệnh, một nửa còn lại là lo lắng.
"Vâng!" Mặc Sơ bị anh nắm tay, đi từng bước rời khỏi hồ chứa nước.
Tất nhiên là Cố Mộc Thành không có nhìn ra sự thay đổi tâm lý cực nhỏ giữa hai người, anh ta cũng đi ra, sau đó bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đi ra khỏi hồ chứa nước, hai người cũng không có nói thêm điều gì.
Dương Tử nhìn thấy cô đi ra bình yên vô sự, anh ta lập tức nói: "Chị dâu, chị dọa tôi sợ chết khiếp rồi đấy! Sao cô không nói tiếng nào đã khóc lóc chạy đi rồi vậy?"
Lúc này, vành mắt của Mặc Sơ vẫn sưng sưng đỏ đỏ, cô có hơi áy náy nói: "Dương Tử, xin lỗi, tôi đã làm anh tới tìm tôi rồi!"
"Chị dâu, cô nói đi đâu vậy?" Dương Tử nói: "Mau lên xe đi!"
Chiếc xe đi thẳng về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trên xe, vô cùng yên tĩnh.
Advertisement
Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm không hỏi gì hết, cô không biết, anh đã biết những gì?
Nhưng mà, bất luận anh đã biết những gì, cô vẫn bằng lòng tin tưởng anh!
Lời mà người khác nói, cô đều có thể không quan tâm!
Cô chỉ quan tâm lời anh nói!
Rất nhiều người dùng trăm nghìn cách để chia rẽ bọn họ, nếu cô mà tin hết thì giờ cô còn sống tiếp được à?
Mặc Sơ nghĩ như vậy, cô khẽ dựa đầu vào vai Quyền Đế Sâm.
Bất kể người khác có nói Quyền Đế Sâm không tốt cỡ nào, cô sống có tốt hay không, chỉ có bản thân cô biết!
Anh tốt với cô, cô ghi nhớ mãi mãi.
Quyền Đế Sâm nghiêng đầu: "Em muốn ăn chút gì đó không?"
Tối nay Mặc Sơ chưa ăn cơm, cô cũng không thấy đói, cô cũng không biết muốn ăn cái gì!
"Về nhà tôi nấu cháo cho em ăn!" Quyền Đế Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đỏ bừng của cô.
"Được!" Mặc Sơ đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay anh.
Cô không chống cự lại được sự ấm áp mà anh cho, cô không kháng cự lại được sự cưng chiều mà anh cho, cô giống như một đứa bé mất đi ánh sáng, liều mạng muốn có ánh sáng ấm áp bầu bạn với mình!
Sau khi về nhà, Dương Tử lại lái xe đi.
Dương Tử vâng mệnh của Quyền Đế Sâm, đi điều tra xem ai đã tiết lộ chuyện Long Diệu Thiên là bố đẻ Mặc Sơ!
Anh đã dặn tất cả mọi người, là phải giữ kín bí mật này.
Quyền Đế Sâm cởi cúc tay áo ra, xắn tay áo lên, sau đó đi thẳng vào bếp, vo gạo đặt nồi nấu cháo, hành văn liền mạch lưu loát.
Mặc Sơ đã tắm rồi, cô đi xuống tầng dưới, cháo đã được bưng lên bàn.
Một đĩa dưa muối nhỏ, một bát cháo trắng, vô cùng dễ tiêu mà đơn giản, nhưng lại hợp với tâm ý của Mặc Sơ nhất.
Quyền Đế Sâm, người này có thể nấu cho cô một bàn tiệc mãn hán đầy ắp, cũng có thể làm món dưa cải ngon miệng và đơn giản nhất cho cô.
Mặc Sơ ngồi xuống: "Đế Sâm, anh đã ăn cơm chưa?" Quyền Đế Sâm ngồi xuống ghế bên cạnh rồi dùng bữa cùng cô.
Mặc Sơ ăn một miếng cháo trắng: "Thơm lắm! Cảm ơn anh!"
Khi mà Quyền Đế Sâm còn chưa có trả lời, điện thoại anh lại reo lên.
Lúc anh quay lại, anh đã để điện thoại trên bàn trà: "Em ăn trước đi, trong nồi vẫn còn rất nhiều, anh đi nghe điện thoại."
"Vâng!" Mặc Sơ gắp một miếng dưa muối, ăn cùng cháo trắng.
Mặc dù là món ăn đơn giản nhất, cô vẫn có thể cảm nhận được sự cưng chiều mà Quyền Đế Sâm dành cho cô.
Quyền Đế Sâm vừa nghe điện thoại vừa đi lên lầu: "Nói!"
Dương Tử nói: "Tổng giám đốc Quyền, hôm nay có hai người phụ nữ tới tìm chị dâu, một là Long Yên, một người còn lại thì tôi không nhận ra, hệ thống phân biệt khuôn mặt của sở cảnh sát cũng không tìm thấy, tôi đã gửi qua hòm thư cho anh! Còn có Cố Mộc Thành đã tới hai chuyến, chuyến thứ nhất là đến tay không, lúc về thì có cầm một cái túi, lần thứ hai thì chỉ đi đến dưới tầng công ty, lúc chị dâu vừa khóc vừa đi đó."
Quyền Đế Sâm đi vào thư phòng, anh mở hòm thư ra, đây là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, anh cũng chưa gặp người này bao giờ!
Long Yên đối với Mặc Sơ mà nói, tuyệt đối không có tác dụng lớn như vậy, có thể làm cô khóc đến mức thiên hôn địa ám.
Lẽ nào người phụ nữ này là mẹ ruột của Mặc Sơ?
Nhưng, Quyền Đế Sâm nhìn thì thấy không giống lắm!
Quyền Đế Sâm gọi điện cho Dương Tử: "Anh đi bệnh viện điều tra, hôm nay Cố Mộc Thành đã làm cái gì?"
Chẳng mấy chốc, Dương Tử đã gửi một phần giám định dna vào hòm thư.
Rõ ràng Quyền Đế Sâm đã xóa rồi, tại sao chuyện này vẫn nổi lên mặt nước?
Anh đập mạnh lên bàn, sau đó anh ra lệnh cho Dương Tử: "Tìm người phụ nữ trung niên đó!"
Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Mặc Sơ đã ăn xong cháo, thu dọn phòng bếp, và trở về phòng ngủ đi tắm rồi.
Cô có hơi hốt hoảng, kết quả trước khi vào phòng tắm thì không có mang quần áo, cô đành phải quấn khăn tắm đi ra.
Cô vừa đi ra đã nhìn thấy Quyền Đế Sâm vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Khăn tắm to chỉ có thể bao lấy ngực và bộ phận quan trọng trên đùi, hai vai mảnh khảnh của cô, đôi chân thon dài đều hiện ra trong mắt anh.
Mặc Sơ hơi xấu hổ, cô đứng yên tại chỗ: "Em không mang quần áo vào!"
Ánh mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, một chiếc khăn tắm bọc lấy cô, so với tất cả trái cây thì càng có phong tình lay động trái tim đàn ông hơn.
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông giỏi kiềm chế cảm xúc của mình.
Anh đi đến bên cạnh tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ họa tiết phim hoạt hình mà cô thích nhất rồi đặt vào tay cô.
Sự trao đổi không tiếng động, anh lại dùng hành động thực tế nói cho cô biết.
Mặc Sơ nhận lấy, cô không có đi thay ngay.
Tuy bọn họ là vợ chồng, cô cũng chưa quen thay quần áo trước mặt anh, huống hồ lúc này bên trong khăn tắm chẳng có gì cả.
Hình như Quyền Đế Sâm đã nhận ra là cô xấu hổ, anh cầm lấy áo dài tắm, rồi quay người đi vào phòng tắm.
Mặc Sơ cắn môi, cô phát hiện hình như giữa bọn họ có một chút khác biệt với ngày trước, nhưng mà, cụ thể là khác biệt ở chỗ nào, cô cũng không nói rõ được.
Mặc Sơ đã thay xong quần áo và sấy khô tóc.
Cô nằm trên giường.
Quyền Đế Sâm tắm rất nhanh rồi đi ra, điện thoại của anh lại reo lên thêm một lần nữa, lúc này, sắc mặt của anh chợt lạnh.
Quyền Đế Sâm nhìn thấy Mặc Sơ đã nhắm mắt ngủ rồi, anh đi ra ban công: "Thông báo cho các ngành nghề liên quan, phong sát toàn bộ tin tức này! Bất luận là ai tiết lộ ra ngoài, bằng không thì đừng trách tôi trở mặt vô tình."
Anh bỏ điện thoại xuống, sau đó châm một điếu thuốc ở ngoài ban công.
Cuộc gọi vừa rồi, có người đã bán tin tức Long Diệu Thiên là bố đẻ Mặc Sơ cho các trang web lớn.
Là ai đã tiết lộ tin này? Cố Mộc Thành? Anh ta là người biết tin này trực tiếp nhất, nhưng mà, anh ta luôn nặng tình với Mặc Sơ, anh ta sẽ không nói cho người khác biết, Mặc Sơ có một người bố hèn hạ vô sỉ như thế!
Còn có thể là ai đây?
Lẽ nào là lúc Mặc Sơ và Cố Mộc Thành ở hồ chứa nước, còn có người khác nghe lén đối thoại của bọn họ sao?
Quyền Đế Sâm vừa nghĩ tới đây, toàn thân anh đều lạnh lẽo, nếu không phải anh chạy đến kịp, vậy thì Mặc Sơ sẽ gặp nguy hiểm!
Quyền Đế Sâm lấy điện thoại ra, sau đó gọi cho Dương Tử: "Anh lại phải vất vả một chuyến rồi, anh đi đến hồ chứa nước điều tra camera giám sát xem, ngoại trừ Mặc Sơ và Cố Mộc Thành ở hồ chứa nước ra, còn có những người nào, sau đó gửi hết cho tôi!"
Tối nay, Dương Tử đã làm liên tùng tục rất nhiều việc, anh ta lại đi đến hồ chứa nước, tối nay người đi đến hồ chứa nước rất ít, anh ta đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mặc dù người phụ nữ này mặc cả bộ màu đen, còn đội một chiếc mũ lưỡi chai màu đen, Dương Tử vẫn nhận ra cô ta.
"Đây là Diệp Tử, chính là Diệp Tử mà trước đó đã làm việc ở khoa giám định bệnh viện!" Dương Tử nói.
Quyền Đế Sâm nhớ, mấy lần trước Diệp Tử định ra tay với Mặc Sơ, xem ra, Diệp Tử này vẫn không chết tâm rồi!
"Phái người đi tìm cô ta!" Quyền Đế Sâm nói: "Người phụ nữ này sẽ không sống biết thân biết phận!"
"Vâng!" Dương Tử vâng lệnh.
Quyền Đế Sâm đứng ở ngoài ban công, anh hút xong một điếu thuốc, anh lại châm thêm một điếu nữa.
Anh đã hút hết một bao thuốc và chỉ còn lại đầu mẩu thuốc lá nhét đầy trong gạt tàn thuốc.
Anh đi vào phòng ngủ, anh thấy Mặc Sơ ngủ rất say.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Sơ thức dậy, vừa xem đồng hồ, cô đã vội vội vàng vàng bật dậy.
Quyền Đế Sâm kéo cô lại: "Vội như vậy làm gì?"
"Các con đi học muộn rồi!" Mặc Sơ nói.
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Hôm nay là thứ bảy!"
"A..." Mặc Sơ vỗ đầu: "Thế mà em lại quên mất!"
Cô lại chui vào trong chăn: "Đây có thể là tiết tấu ngủ rồi lười luôn không?"
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh phải ra ngoài một chuyến!"
Anh nói xong thì ngồi dậy, khi tấm chăn chảy xuống, thì lộ ra lồng ngực màu đồng, trước giờ anh toàn ngủ không mặc quần áo.
Đón ánh nắng buổi sáng trời thu, làn da của anh cũng rực rỡ khỏe khắn, nhìn qua đặc biệt mê người.
Mặc Sơ nhìn chăm chú vào làn da của anh, khuôn mặt nhỏ của cô hơi đỏ.
Quyền Đế Sâm đi xuống đất, đi rửa mặt.
Khi anh đi ra, Mặc Sơ cũng không ngủ được nữa, cô chống một tay lên đầu, nghiêng người nhìn anh.
Quyền Đế Sâm nói với cô: "Chiều nay, em có muốn đưa các con đi sang nhà ông nội chơi không?"
"Anh thì sao?" Mặc Sơ cảm thấy anh thật sự rất bận.
Quyền Đế Sâm mở tủ quần áo ra: "Chưa chắc anh đã có thời gian, nếu anh có thời gian, anh sẽ cố gắng đi sang."
"Em đưa các con đi sang nhà chơi với ông cụ." Mặc Sơ gật đầu.
Lúc này, Quyền Đế Sâm cầm một bộ quần áo thoải mái ra, anh cởi sạch quần ngủ trên người ngay trước mặt Mặc Sơ.
Mặc Sơ nhìn thấy dáng người kiện mỹ của người đàn ông này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhoáng cái đã đỏ bừng.
Anh cũng không kiêng dè cơ thể của mình trước mặt cô, còn hào phóng cho cô xem nữa chứ!