"Nhà họ Quyền và nhà họ Long, theo như mẹ Đế Sâm nói thì có mối thù sinh tử! Có thể là có liên quan rất lớn tới cái chết của bố Đế Sâm." Mặc Sơ buồn bã nói.
Kiều Thanh Du không dám tin: "Cậu nói cái gì? Mặc Sơ, sao tình tiết lại phát triển như vậy? Long Diệu Thiên bắt cậu đánh cậu, Long Yên nghĩ trăm phương nghìn kế nhắm vào cậu, bọn họ mới là rác! Cậu và bọn họ vốn không phải người chung đường, cho dù nhà họ Quyền và nhà họ Long có thù oán thì cũng không liên quan tới cậu!"
Mặc Sơ buồn bã nói: "Nhưng, phu nhân cho rằng tớ tội không thể tha, trên người tớ chảy dòng máu của nhà họ Long, thì tớ phải là tội đáng muôn chết!"
Kiều Thanh Du muốn kêu không công bằng ngay cho cô: "Cứ tiếp tục như thế, chẳng phải là cậu bị bà ấy hành hạ chết à! Ân oán đời trước, vốn không liên quan đến cậu, bà lão này chán sống rồi! Sao bà ấy không đi chết đi? Không được, tớ phải đi tìm bà ấy!"
"Đừng!" Mặc Sơ lắc đầu: "Đây là chuyện nhà bọn tớ, cậu đi ầm ĩ, sẽ càng phiền phức thêm! Tớ sẽ cố gắng sống chung thật tốt với bà ấy! Tớ có thể thông cảm cho nỗi khổ trong lòng bà ấy, với cặp thai long thượng thì bà ấy lại rất cưng chiều, nhưng mà, chính là không chấp nhận tớ!"
Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Cái bà này cố chấp như vậy, thảo nào chồng bà ấy lại đi quá giới hạn!"
"Vượt quá giới hạn á?" Mặc Sơ ngưng mắt.
"Đúng thế!" Kiều Thanh Du gật đầu: "Chồng bà ấy không đi quá giới hạn thì sao có Quyền Đế Đình?"
Mặc Sơ thầm thở dài một tiếng, thật ra, Bạch Tử cũng là một người số khổ!
Kiều Thanh Du nói: "Cậu mà không ở được trong gia đình hào môn này thì cậu tới nhà tớ ở đi!"
Mặc Sơ nhìn cô ấy rồi bật cười: "Cảm ơn cậu đã nghĩa khí như vậy! Nhưng, chồng tớ đang ở đây, con tớ đang ở đây, tớ không đi đâu hết, tớ muốn ở cùng bọn họ!"
"Nên là á, dây dưa như thế cũng làm cho con người ta vô cùng nóng ruột nóng gan!" Kiều Thanh Du thở dài một tiếng: "Cẩu độc thân có thoải mái của cẩu độc thân, tóm lại cậu có cần cái gì thì tớ sẽ vì cậu không tiếc cả mạng sống!"
"Được rồi, đưa tớ đến công ty đi!" Mặc Sơ nói.
Kiều Thanh Du đưa Mặc Sơ tới công ty, Mặc Sơ tới công ty, Ân Phi Âm đã chất vấn cô: "Cô giải thích với Úc Lạc Hàn thế nào rồi?"
Mặc Sơ lắc đầu: "Anh Úc nói, bây giờ anh ấy vẫn chưa quyết định. Quản lý Ân, giám đốc Triển đã cho cô case của bọn họ rồi, sau này đừng hỏi tôi nữa!"
Bây giờ ở nhà họ Quyền cô đang như đi trên miếng băng mỏng rồi, cô và nhà họ Long cũng là quan hệ cắt không đứt còn loạn.
Mặc biết hiểu tình cảnh của mình, mặc dù cô có quan hệ huyết thống với nhà họ Long, nhưng, cô phải đứng ở bên nhà họ Quyền.
Ân Phi Âm châm chọc cô: "Không hỏi thì không hỏi, cô tưởng tôi không làm được chắc?"
Mặc Sơ đi vào trong văn phòng của mình, cô vỗ đầu.
Thật ra, trước giờ cô và Quyền Đế Sâm sống chung khá đơn giản.
Nhưng, giờ đã có thêm Bạch Tử nữa, cô cảm thấy, chỗ nào cũng có khó khăn.
Advertisement
Tình yêu, là chuyện của hai người một nam một nữ.
Hôn nhân, là chuyện của hai gia đình nhà trai và nhà gái.
Buổi chiều, sau khi tan làm, Mặc Sơ về đến nhà, Bạch Tử đã đang chờ cô rồi!
"Đi nấu cơm!" Bạch Tử nói: "Làm không hài lòng, tôi không ăn!"
Tài nấu nướng của Mặc Sơ rất bình thường, cô không thường xuyên nấu xơm, từ trước đến giờ, toàn là bận rộn kiếm sống thôi.
Mặc dù bây giờ đã cưới Quyền Đế Sâm, hưởng thụ vài ngày hạnh phúc, nhưng, cái gậy chắn ngang là Bạch Tử lại khiến cho thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi.
"Hai đứa bé đâu ạ?" Mặc Sơ chưa nhìn thấy hai cục cưng.
Bạch Tử nói: "Đưa đến nhà cụ nội rồi!"
Cũng có nghĩa là, hôm nay Bạch Tử sẽ hung hăng giày vò Mặc Sơ rồi.
Bởi vì, các con không ở nhà.
Mặc Sơ vẫn bình tĩnh nói: "Phu nhân, bác muốn ăn gì?"
"Tôi ăn gì là suy nghĩ của tôi, cô nấu như thế nào là việc của cô!" Bạch Tử ngồi trên sô pha uống trà: "Còn nữa, cô đừng mong Đế Sâm về cứu cô, thằng bé đi công tác rồi!"
Mặc Sơ quay người đi vào phòng bếp, cô đã làm việc bận rộn cả ngày trời, vốn đã mệt lắm rồi, bình thường tan làm, rất ít khi cô xuống bếp.
Lúc này, cô đã bê hai bát canh thịt bò ra.
"Phu nhân, mời tới ăn!" Mặc Sơ đã bê lên bàn rồi.
Bạch Tử đi qua, vừa trông thấy chỉ có một bát mỳ, bà ấy trầm giọng nói: "Đây là cái gì, tôi không ăn!"
Mặc Sơ đói đến nỗi không còn sức nữa rồi, cô nghĩ, cô ăn no trước đã rồi đấu với bà ấy sau!
Cô ngồi xuống ăn mỳ thịt bò, quả thật, cô nấu không ngon bằng Quyền Đế Sâm.
Kỳ thực, thật sự là lạ lắm!
Người khác, tay nghề khác, cho dù là cùng một nguyên liệu nấu ăn, thì hương vị nấu ra vẫn khác.
Mặc Sơ mặc kệ Bạch Tử, cô cứ thế ăn mỳ thịt bò.
Bạch Tử thấy cô lạnh nhạt với mình như vậy, Bạch Tử vỗ bàn: "Mặc Sơ! Cô muốn chết à!"
Mặc Sơ nhìn bà ấy: "Con ăn no rồi lại cho bác dày vò tiếp! Con sắp đói ngất rồi, con mà ngất xỉu thì sao cho bác giày vò được?"
"Cái gì gọi là giày vò hả?" Bạch Tử hừ lạnh một tiếng, bà ấy bê bát mỳ nóng hôi hổi đó lên, hắt về phía Mặc Sơ!
Mặc Sơ cực kỳ hoảng sợ, cô căn bản là không kịp né, mắt thấy khi khuôn mặt cô sắp bị bỏng, một bàn tay to đã chặn lại bát mỳ đó!
Bàn tay của anh rất to và đã bảo vệ được trọn vẹn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Sơ, để cô khỏi bị bỏng.
Nhưng mà, bàn tay của anh lập tức đỏ lên, nước mỳ nóng hôi hổi đã đổ hết lên tay anh.
"Đế Sâm..."
"Đế Sâm..."
Tới từ hai tiếng hét đồng thanh, gọi cùng một cái tên, đều hoảng hốt lo sợ như vậy!
Có thế nào thì Mặc Sơ cũng không ngờ, Quyền Đế Sâm lại quay về!
Hơn nữa việc đầu tiên anh làm là bảo vệ mình, để cô khỏi bị bỏng, bản thân anh thì lại bị bỏng!
Bạch Tử cũng không ngờ, tình cảm mà Quyền Đế Sâm dành cho Mặc Sơ đã tới mức độ này!
Anh dùng cơ thể máu thịt của chính anh mở ra một phương cho người phụ nữ này, để cho cô sống dưới cánh chim của anh.
Hai mắt Mặc Sơ lập tức đỏ lên, cô nhìn thấy một bàn tay của Quyền Đế Sâm đã bỏ bừng lên, cô bật khóc ngay: "Đế Sâm, mau tới bệnh viện!"
Bạch Tử không nói được một câu nào!
Chồng không phải của một mình bà ấy, con trai cũng là của người phụ nữ khác!
Bà ấy còn lại cái gì? Bà ấy chỉ còn lại thù hận!
Lúc này, trên tay của Quyền Đế Sâm vẫn đang cầm lấy bát mỳ, anh chỉ nhìn Bạch Tử, một câu cũng không nói!
Mặc Sơ chỉ có một mình anh để dựa vào thôi, sao anh có thể để cô bị thương cơ chứ?
Cuộc đọ sức của mẹ và con trai, giờ phút này đều đang nằm trong ánh mắt của hai bên.
Ánh mắt của Bạch Tử vẫn là cường thế và thù hận, thù này, bà ấy nhất định phải báo!
Cơn giận của Quyền Đế Sâm, chìm nổi như thủy triều, đang dâng lên cuộn trào mãnh liệt.
Anh dùng sức, tay không bóp vỡ cái bát!
Giờ phút này, mảnh sứ vỡ nát, bàn tay anh cũng đỏ tươi.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, cô không biết Quyền Đế Sâm là một người đàn ông cũng rất tàn nhẫn với bản thân, cô ôm lấy cánh tay bị thương của anh, muốn kéo anh đi khám bác sĩ, nhưng, cô không kéo được.
Bạch Tử không hé câu nào, nhưng giọng nói cũng đang trong cổ họng, trong tích tắc này, Quyền Đế Sâm giống Quyền Hạo Nhiên biết bao!
Lúc trước, khi Quyền Hạo Nhiên bảo vệ mẹ con Quyền Đế Đình, thì cũng quyết tuyệt như này!
Thì ra, máu mủ di truyền vẫn đang chảy như thế...
Bạch Tử như nhìn thấy Quyền Hạo Nhiên của năm đó, giờ phút này, khuôn mặt của Quyền Đế Sâm và Quyền Hạo Nhiên chồng lên nhau!
Mặc Sơ không kéo được Quyền Đế Sâm, cũng không đẩy được Quyền Đế Sâm đi, cô gấp đến độ khóc lên: "Em xin anh đấy, Đế Sâm, chúng ta đi bệnh viện khám vết thương trước đi, em xin anh đấy, có được không..."
Lúc này, Quyền Đế Sâm thấy Mặc Sơ khóc thút thít, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, anh chỉ dùng một tay không bị thương còn lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nhưng mà, nước mắt của cô dường như lau thế nào cũng không hết, anh vừa lau, cô liền tiếp tục chảy nước mắt!
"Đế Sâm, bây giờ chúng ta đi bệnh viện..." Mặc Sơ nhìn anh: "Em xin anh đấy, được không?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài.
Một mình Bạch Tử nhìn đống bừa bộn trên sàn, trên sàn nhà toàn là mỳ vừa nấu, còn có thịt bò và vài lá rau xanh, trên chiếc bát vỡ còn có vết máu của Quyền Đế Sâm sau khi anh làm mình bị thương.
Mặc Sơ vừa đi ra ngoài, cô đã kêu to: "Dương Tử..."
Dương Tử chạy tới, nhìn thấy bàn tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền..."
"Dương Tử, mau lái xe!" Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ngồi lên xe: "Đi bệnh viện!"
Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tay của Đế Sâm bị bỏng, còn bị mảnh bát vỡ cắt vào nữa, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh chuẩn bị trước đi!"
Mặc Sơ tuyệt đối không ngờ rằng, một bữa cơm tối của cô và Bạch Tử, lại gây ra một chuyện lớn như thế này!
Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai tay cô nắm chặt cánh tay bị thương của Quyền Đế Sâm: "Xin lỗi, là em không tốt, nếu em nấu tiếp bữa tối cho bà ấy, bà ấy sẽ không nổi cáu... Đế Sâm, là em đã hại anh bị thương..."
"Không liên quan đến em!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Anh sẽ bảo chú Tàn đón bà ấy về!"
Quyền Đế Sâm dùng bàn tay không việc gì lấy điện thoại ra, sau đó ấn số: "Chú Tần, là tôi, chú đến biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải đón mẹ tôi về ở đi!"
Giọng điệu anh bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra một tí nhấp nhô nào!
Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh mới nói: "Anh không nên để một mình hai người ở cùng nhau!"
"Là xuất thân của em không tốt!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Lúc này, Quyền Đế Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô: "Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!"
Mặc Sơ bị anh trêu cho nở nụ cười!
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bàn tay của anh, nháy mắt mũi cô lại cay cay, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.
Sau khi chiếc xe chạy tới bệnh viện, Lục Vũ Trạch đang đợi bọn họ rồi.
Quyền Đế Sâm xuống xe, đi vào phòng cấp cứu với Lục Vũ Trạch, Mặc Sơ cũng muốn vào.
"Ở bên ngoài chờ tôi!" Quyền Đế Sâm nói khẽ.
Mặc Sơ mở to mắt: "Em muốn ở bên anh, anh sẽ đau lắm đó!"
Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Nghe lời!"
Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, anh hy vọng chỉ để lại cho cô những điều tốt đẹp.
Mặc Sơ ngồi bên ngoài hành lang chờ anh ra, giờ khắc này, trái tim cô không thể bình tĩnh được.
Hai mắt Mặc Sơ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Cô mong anh đi ra nhanh một chút!
Bàn tay to của Quyền Đế Sâm, từng cho cô rất nhiều dũng khí và vô số hy vọng.
Bàn tay to của anh cũng từng mơn trớn từng tấc trên cơ thể cô vào những đêm kia…