Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.
Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!
Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.
Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.
Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái..."
Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.
Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.
Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!
Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."
Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiếng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!
Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!
Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"
"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thế này!
Mặc Sơ cũng không ngờ, câu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!
Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."
Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyền Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
Lúc đó, Long Diệu Thiên bị còng tay, dẫn ra khỏi tòa án.
Các phóng viên ào ào xông tới, dũng mãnh như thủy triều vậy.
Advertisement
Thiết bị quay chụp, giống như trường thương pháo ngắn giơ về phía Long Diệu Thiên, bọn họ liên tục đưa ra câu hỏi, câu hỏi gần như bao phủ ông ta.
"Ông Long Diệu Thiên, xin hỏi tội danh ông vứt bỏ con gái đã được thành lập sao?"
"Ông Long Diệu Thiên, xin ông hãy nói một chút về cảm tưởng của ông vào lúc này?"
"Ông Long Diệu Thiên, nghe nói ông đã bắt cóc và làm hại con gái ruột của mình, ông đã làm chuyện này thật sao?"
"Bây giờ ông là người bị tình nghi như thế này thì rất bất lợi cho cuộc tranh cử tổng thống của ông, ông thấy thế nào?"
Đương nhiên, tòa án vừa tuyên bố xong, các phóng viên ở ngoài tòa đã biết luôn kết quả, có thể nghĩ, tất nhiên là Quyền Đế Sâm thả ra tin tức rồi!
Quyền Đế Sâm làm việc, trước nay luôn đánh đâu chắc nấy.
Long Diệu Thiên nổi trận lôi đình: "Tôi không có làm chuyện này, tòa án tuyên bố tội danh tôi vứt bỏ con gái không được thành lập... tôi vẫn muốn tranh cử tổng thống, tôi không có bắt cóc và làm hại ai, là Quyền Đế Sâm đang hãm hại tôi..."
Sau khi Long Diệu Thiên bị đưa lên xe, Quyền Đế Sâm mới nắm tay Mặc Sơ đi ra.
Ngay từ đầu anh đã biết, tội vứt bỏ con cái không kiện được Long Diệu Thiên.
Cho nên, bắt cóc và hãm hại Mặc Sơ, đó mới là cái có thể đẩy Long Diệu Thiên vào vực sâu không thể nghịch chuyển nhất.
Hai người vừa đi ra, cũng có phóng viên vây quanh bọn họ.
"Bà Quyền, bà nghĩ gì về phán quyết của quan tòa ngày hôm nay?" Có người hỏi.
Mặc Sơ nhìn bọn họ: "Tôi luôn tin tưởng rằng pháp luật là thần thánh! Cảm ơn sự chờ đợi và quan tâm của mọi người!"
Quyền Đế Sâm vung tay lên, các phóng viên cũng yên tĩnh lại.
Tả Điện Vũ nói: "Mọi người cũng mệt rồi nhỉ! Hôm nay bà Quyền cũng mệt rồi, các vị, mời đi bên này!"
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm lên xe, Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng: "Đừng giận, Mặc Sơ..."
Mặc Sơ lắc đầu: "Không phải em tức giận, em chỉ đang nghĩ, mẹ ruột của em là người như thế nào? Nếu mà thật sự kinh khủng như Long Diệu Thiên nói..."
"Bất kể bà ấy là người như thế nào, trong lòng tôi em mãi mãi là dáng vẻ ban đầu!" Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Tôi cũng sẽ không vì người khác mà có cái nhìn khác về em."
Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh, cô đưa tay ra ôm thắt lưng anh, cô thật sự rất cảm động, lúc nào anh cũng ở bên cô.
Sau khi tin tức Long Diệu Thiên bị đưa đi điều tra được tung ra, đã nhấc lên sóng to gió lớn khắp cả nước.
Trong nhà họ Long cũng chướng khí mù mịt hỏng bét.
Bà Long vừa khóc vừa cười: "Ha ha ha, đáng đời, ai bảo ông ta đi quá giới hạn... giờ có báo ứng rồi nhỉ!"
Long Yên tức giận xem tin tức: "Mẹ cười cái rắm! Chuyện đó là bố bắt cóc Mặc Sơ để báo thù cho con! Lần đó, đáng ra phải bóp chết con tiện nhân Mặc Sơ đó!"
Bà Long như điên như dại, bà ta khiêu vũ trong phòng khác, bà ta cảm thấy vui mừng vì kết cục của Long Diệu Thiên và cũng cảm thấy thảm hại vì mình đã bị lừa cả đời.
Mỗi một người phụ nữ từng yêu chân thành, đều là người nghiện tình cảm trong sạch.
Bà Long cũng không ngoại lệ.
Long Yên cũng rất sốt ruột, cô ta nhất định phải làm gì đó!
Nhưng mà, bây giờ cô ta còn làm được cái gì cơ chứ?
Khi tin tức ùn ùn kéo đến, thì toàn là tin tức đề cập đến mặt trái của Long Diệu Thiên, lúc này lại nổ ra một tin tức rúng động đến cực điểm.
Đó chính là con gái ruột của Long Diệu Thiên hít thuốc phiện bị bắt, sau đó sau khi cô ta ra tù, cô ta đã bắt Vi Phương rồi đánh đập Vi Phương, ép cô ta dấn thân vào làm gà phục vụ ở phố đèn đỏ.
Một cái VCR này vừa được tung ra, Long Diệu Thiên và Long Yên đều trở thành nhân vật tiêu cực trên mặt báo.
Chuyện hai bố con không từ thủ đoạn được các báo xào xáo hết thức sôi sùng sục, rất nhiều người dân thành phố đi đến đầu phố, giật hết băng rôn, yêu cầu hủy bỏ tư cách tranh cử tổng thống của Long Diệu Thiên.
Trong câu lạc bộ.
Quyền Đế Sâm, Cố Trạch Dã, còn có Thân Ba Câu, ngoài ra còn có người phụ trách viện kiểm sát tối cao đang cùng uống rượu với nhau.
Đều nói, một quốc gia, tài phiệt có thể thay đổi vận mệnh của một quốc gia, đây quả thực là câu nói vô cùng kinh điển.
Cố Trạch Dã là người trung gian, anh ta nâng cốc rồi nói: "Nào nào nào, mọi người cạn ly! Hôm nay thời tiết rất đẹp!"
Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời!
Ý kiến hủy bỏ quyền tranh cử của Long Diệu Thiên càng ngày càng cao, mà mức độ mấy người này âm thầm phối hợp lại rất cao, khiến cho Long Diệu Thiên không hề có sức đánh trả!
Lúc trước, Quyền Đế Sâm bảo Cố Trạch Dã làm mối ở giữa, mục đích chính là cùng với Thân Ba Câu và người của viện kiểm sát, cùng kẻ địch thì vui, chung tay đối phó với Long Diệu Thiên.
Dưới tình huống nhất trí về lợi ích, nhất trí về mục đích, ai lại đi từ chối chuyện tốt như này cơ chứ!
Rất nhanh, viện kiểm sát tối cao nhất trí thông qua, Long Diệu Thiên không hợp với ý dân lòng dân, hủy bỏ quyền tranh cử của ông ta.
Bây giờ, Thân Ba Câu một mình không có đói thủ cạnh tranh, ông ta vẫn phải thực hiện vận động bầu cử theo trình tự.
Long Diệu Thiên ở trong sở cảnh sát, nghe được tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang!
Ông ta không thể không bội phục tâm tư của Quyền Đế Sâm, mỗi một bước đi, anh đều tỉ mỉ thiết kế, làm cho người ta rơi vào trong bẫy của anh.
Quyền Đế Sâm không hề hạ thuốc nặng ngay từ đầu, mà là, từ chậm đến nhanh, từ dịu đến mạnh, từ nhẹ đến nặng, từ nông đến sâu, từng bước từng bước đẩy ông ta vào vực sâu không thể nghịch chuyển.
Quyền Đế Sâm làm việc, luôn là không đánh mà thắng liền có thể thắng một trận luôn.
Long Diệu Thiên bị nhốt lại, bây giờ ông ta là nghi phạm, lại bị hủy bỏ quyền tranh cửa, bây giờ ông ta là một người cô độc, vợ cũng không muốn quan tâm ông ta, một tờ đơn kiện ly hôn đã kiện ông ta ra tòa thêm một lần nữa.
Long Yên thấy ông ta đã hết hy vọng, cô ta cũng vô cùng căm tức.
Long Yên đi tới công ty tổ chức hôn lễ.
Mặc Sơ không có chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, cô đang tập trung làm việc.
Long Yên vừa tới đã kiêu căng nói: "Mặc Sơ, cô rút đơn kiện đi!"
"Dựa vào đâu?" Mặc Sơ khoanh tay trước ngực, nhìn Long Yên.
Long Yên trừng mắt nhìn cô: "Tôi biết mẹ ruột của cô là ai?"
Mặc Sơ trải hai tay ra: "Đáng tiếc là tôi không có hứng thú!"
Cho dù ai đã sinh cô ra, cô không có ý muốn đi tìm, bởi vì, nếu đã bỏ rơi cô rồi thì cho dù là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, thì đối với Mặ Sơ mà nói, bỏ rơi chính là bỏ rơi, có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật, nhưng vĩnh viễn không thể thoát khỏi tòa án của lương tâm.
Cô cũng là một người mẹ, cô cũng là người bị Quyền Đế Sâm cưỡng hiếp vào sáu năm trước, nhưng, cô chưa bao giờ vứt bỏ con cái!
Cô có thể thẳng thắn vô tư mà nói rằng, cô không phụ lòng cặp song bào thai này!
"Mặc Sơ cô..." Long Yên tức lắm, cô ta hận không thể trừng ra n lỗ thủng trên người Mặc Sơ: "Đến cả mẹ ruột của mình mà cô cũng không muốn biết, cô đúng là một đứa con gái chẳng ra gì!"
Mặc Sơ cũng không tức giận: "Biết rồi thì sao, lẽ nào tôi sẽ rút đơn kiện thạt sao? Long Diệu Thiên muốn đẩy tôi vào chỗ chết là sự thật!"
Long Yên vỗ lên bàn của Mặc Sơ: "Cô chỉ là một hạt giống mà ông ấy để sót vào 25 năm trước mà thôi, nếu 25 năm trước mà diệt trừ luôn mẹ ruột của cô, thì làm gì có những chuyện ngày hôm nay? Mẹ tôi cũng vì chuyện này mà tức đến phát điên rồi! Tất cả là lỗi của cô! Mặc Sơ, đúng là nên bóp chết cô thật!"
"Long Yên, cô đã thừa nhận rồi nhỉ! Là Long Diệu Thiên đã bắt cóc tôi, còn muốn bóp chết tôi nữa, chỉ vì ông ta muốn thăng chức! Người đàn ông như thế mà xứng làm bố của tôi sao?" Mặc Sơ cũng tức giận vỗ lên mặt bàn!" Long Diệu Thiên chính là một tên súc sinh! Ông ta còn không bằng cả súc sinh! Súc sinh còn biết bảo vệ con của mình, ông ta thì không!"
Long Yên bị Mặc Sơ chọc giận rồi, lúc này cô ta thừa nhận luôn: "Đúng! Là bố tôi đã bắt cóc cô, còn muốn bóp chết cô nữa! Đứa con gái riêng không được thừa nhận như cô, sống chỉ lãng phí lương thực!"
Mặc Sơ chợt cười: "Long Yên, cô nói đủ chưa, tôi còn phải làm việc!"
Long Yên trừng mắt nhìn cô: "Tôi khuyên cô hãy rút đơn kiện đi, nếu không một ngày đó bị làm cho thiết cánh tay gãy cái chân, hoặc là mất mạng, thì không có lợi đâu!"
"Cô đang uy hiếp tôi đấy à?" Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật đáng tiếc, tôi là người không chịu uy hiếp, được rồi, cô có thể đi rồi, nếu không tôi gọi bảo vệ tòa nhà lên đấy."
Long Yên đành phải rời đi.
Sau khi Long Yên đi, Mặc Sơ lấy điện thoại ở trong ngăn kéo ra, cô mở đoạn ghi âm vừa rồi lên, đó chính là đoạn ghi âm sau khi Long Yên bị cô chọc giận, đã thừa nhận Long Diệu Thiên bắt cóc giết người.
Lúc đó, khi Long Yên đi vào, Mặc Sơ đang xem tài liệu trên điện thoại, cô thấy Long Yên tới, cô nhanh trí mở chức năng ghi âm của điện thoại lên, ngoài ra cô còn để điện thoại trong ngăn kéo, ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa bọn họ.