Mặc Sơ không biết nhiều về người khác giới, lúc này cô nhìn anh, hai má cũng ửng hồng.
Làn da khỏe mạnh giống như lúa mì của anh, hay là làn sóng gợn lăn tăn trong nước cũng lộ rõ sức mạnh nam tính của anh.
Quyền Đế Sâm cũng là một ông chủ rất bá đạo ngạo mạn. Sau khi anh bơi đủ rồi mới đến bên bờ nhưng từ ngực trở xuống vẫn ở dưới nước.
Anh kéo kính bơi xuống, vừa khéo đối mắt với Mặc Sơ.
Ánh mắt anh, sắc bén.
Đôi mắt cô, dịu dàng.
Mặc Sơ giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, bị anh bắt được ánh mắt ấy.
Advertisement
Cô đặt tài liệu trên tay xuống, cầm chiếc khăn lông lớn đi đến bên cạnh anh: "Nước mùa xuân vẫn rất lạnh, đừng để bị cảm."
Thật ra người xuất thân từ lính đặc chủng như Quyền Đế Sâm có giá lạnh nóng bức nào chưa trải qua cơ chứ, âm ba mươi mấy độ vẫn còn cởi trần huấn luyện và thực thi nhiệm vụ trong tuyết nữa.
Nhưng sự ân cần và dịu dàng của Mặc Sơ vẫn rất được hưởng thụ.
Quyền Đế Sâm nhảy từ dưới nước lên, Mặc Sơ khoác khăn lông lên người anh.
Anh ngồi xuống ghế dựa, không hề dự định quay về phòng làm việc.
Nước trên tóc Quyền Đế Sâm vẫn đang nhỏ giọt, anh để mặc những giọt nước trong suốt nhỏ xuống đôi gò má anh tuấn, khoảnh khắc đó, nhìn anh giống như một người đàn ông tuyệt mỹ bước ra từ truyện tranh.
Mặc Sơ lấy một chiếc khăn lông khác, nhẹ nhàng lau khô tóc cho anh: "Tóc không lau khô sẽ dễ bị đau đầu."
Quyền Đế Sâm không nói gì, nhưng khóe môi lại vẽ lên một đường cong nhỏ rất khó nhận ra.
Sau khi cẩn thận lau khô mái tóc ngắn đen nhánh bóng loáng của anh, cô nhìn thấy trên ngực cũng có nước, lồng ngực anh có màu sô cô la cường tráng và sáng bóng như ánh mặt trời, tràn đầy vẻ đẹp nam tính.1
Cô cách anh rất gần, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh.
Bất giác cô lại đỏ mặt.
"Có cần thay quần áo trước không?" Mặc Sơ chăm chú nhìn anh, hai gò má ửng hồng.
Quyền Đế Sâm gật đầu.
Mặc Sơ đến phòng gửi đồ lấy một bộ quần áo được ủi chỉnh tề còn nóng bỏng tay, một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, một chiếc quần tây màu đen, còn có cả cà vạt và dây lưng.
Quyền Đế Sâm chờ cô phục vụ mình.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi ý kiến anh: "Anh tự thay được không?"
Mặc dù cô là vợ trên danh nghĩa của anh nhưng ngoại trừ đêm đó vào sáu năm trước, giữa bọn họ chưa từng có tiếp xúc thân thể ngoài ý muốn thực sự.
Hơn nữa, sáu năm trước, người đàn ông ở cùng cô đêm đó có phải là anh không vẫn chưa thể xác định được.
Khóe môi Quyền Đế Sâm nhếch lên một đường cong thích thú: "Bà Quyền, thật ra cô là đồ nhát gan."
Mặc Sơ bị anh trêu chọc càng cảm thấy ngượng ngùng, cô dứt khoát đứng yên lặng ở một bên.
Vốn dĩ cô đến bàn chuyện công mà, ai biết người đàn ông này lại ở trong hồ bơi chứ.
Đây chính là chỗ tốt khi làm boss mà, muốn làm gì thì làm cái đó.
Đương nhiên boss cũng không dễ làm, có rất nhiều việc cần anh giải quyết.
Nhưng Quyền Đế Sâm thì thật hào phóng, thay quần áo trước mặt cô.
Mặc Sơ nhìn thấy góc nghiêng của anh, từng bộ phận nhỏ trên cơ thể đều thể hiện vẻ đẹp khỏe mạnh cường tráng, khiến người khác không nhịn được mà say mê.
Khi anh đưa cà vạt cho cô, Mặc Sơ lập tức nhận lấy.
Cô lấy điện thoại tra cách thắt cà vạt và lập tức thực hành trên người anh. Trong cuộc đời cô đây là lần đầu thắt cà vạt cho đàn ông.
Quyền Đế Sâm có thể nhìn thấy lông mi cong vút của cô nhẹ nhàng run rẩy, giống như hồ điệp đang vỗ cánh, lướt qua trái tim anh.