Trong lòng Mặc Sơ lại cuộn trào sóng lớn, cô không biết Quyền Đế Sâm có nghe ra điều khác thường của cô không?
Mặc Sơ cũng nhìn ra, Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm.
Diệp Tử xem thời gian, cô ta dùng điện thoại của mình gọi cho Cố Mộc Thành, nói cho anh ta biết địa điểm giao dịch.
Lúc Cố Mộc Thành lái xe tới, anh ta không hề biết Trịnh Ngạo Tuyết vẫn đang ở đằng sau.
Trịnh Ngạo Tuyết bám sát theo xe của Cố Mộc Thành, lúc cô ấy vào một ngã rẽ, vậy mà lại va chạm với một chiếc xe đắt tiền!
Cô lấy thẻ chứng minh công tác ra rồi nói: "Chấp hành nhiệm vụ."
Nhưng mà, người trên xe lại không có ý định buông tha cô ấy!
Lái xe lại chặn đường đi của cô ấy: "Không được! Cô chấp hành nhiệm vụ, tôi muốn xem văn kiện của cô."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy xe của Cố Mộc Thành đã lái đi xa rồi, cô ấy cũng không đuổi theo nữa, cô ấy tức giận đi xuống xe: "Anh lấy giấy tờ chứng minh ra, tội cản trở việc công, anh có gánh được không?"
Tài xế hơi khiếp đảm, anh ta chỉ nhìn về phía người đàn ông đang im lặng ngồi trên ghế sau!
Trịnh Ngạo Tuyết thầm hừ một tiếng, thì ra trên xe còn có ông chủ à!
Cô ấy đưa tay ra mở cửa xe ở ghế sau ra, kết quả, cô ấy nhìn thấy một kẻ địch lâu năm, Úc Lạc Hàn.
Úc Lạc Hàn thản nhiên ngồi trên xe, anh ta nhìn Trịnh Ngạo Tuyết mạnh mẽ hiên ngang, người phụ nữ này giống như một cây tùng trong băng tuyết, không sợ giá lạnh, đẹp đến nỗi không gì sánh được.
"Úc Lạc Hàn, hay là Vinh Tàn, sao nào? Anh muốn tôi bắt anh với tội cản trở công vụ hả?" Trịnh Ngạo Tuyết biết người đàn ông này không đơn giản, nếu anh ta thật sự là một nhân viên kế toán, anh ta có thể lái chiếc xe tốt như này sao? Còn phối với tài xế nữa!
Giọng điệu của Úc Lạc Hàn vô cùng bình thản: "Thủ trưởng, cô đang đùa à?"
"Tôi không đùa với anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nổi giận nói: "Chiếc xe này của anh sửa mất bao nhiêu tiền, tôi đền!"
Úc Lạc Hàn nhìn như bình tĩnh, đôi mắt đen vô cùng thâm thúy: "Không phải là chính phủ đền cho tôi à?"
"Thế phiền phức quá!" Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói.
Úc Lạc Hàn lại nhếch môi gợi ra một nụ cười nhàn nhạt: "Thủ trưởng, cô có biết lấy việc công làm việc tư, uy hiếp khủng bố dân lành của thành phố, tôi cũng có thể khiếu nại cô đấy!"
"Anh đi khiếu nại đi!" Trịnh Ngạo Tuyết biết, anh ta không phải là một người tầm thường, cô ấy bị anh ta nhìn thấu rồi!
Úc Lạc Hàn vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh ta, tỏ ý cô ấy lên xe ngồi: "Thủ trưởng, liệu cô có bị đuổi việc không?"
Trịnh Ngạo Tuyết kiêu ngạo quay người lại, đuổi việc cô ấy cũng sẽ không ngồi bên cạnh anh ta.
Cô ấy lên xe, sau đó lái xe của mình đi!
Advertisement
Tài xế thấy Trịnh Ngạo Tuyết thật sự lái xe nghênh ngang rời đi như vậy, anh ta đành phải hỏi Úc Lạc Hàn: "Cậu chủ, bây giờ làm thế nào?"
Úc Lạc Hàn đi xuống xe, dặn dò: "Chụp lại chỗ xe bị tổn hại, gửi đi khiếu nại cô ta!"
"Vâng!" Tài xế lập tức làm theo.
Từ trước đến nay, Úc Lạc Hàn chưa bao giờ là người thương hương tiếc ngọc, tất nhiên, Trịnh Ngạo Tuyết và anh ta cũng là kẻ thù cũ rồi!
...
Phòng khám nhỏ.
Khi Cố Mộc Thành cầm một va ly tiền mặt đi vào, anh ta nói: "Tôi muốn trông thấy Mặc Sơ trước!"
Anh ta đi vào thì nhìn thấy Mặc Sơ đang ở trên giường bệnh, cô bị trói không giãy dụa được.
"Thả cô ấy ra trước đã!" Cố Mộc Thành tức giận nói.
Diệp Tử cười lạnh: "Đếm tiền trước đã, xem xem có đủ không, xem xem có phải tiền thật hay không?"
Vi Phương đi đến bên cạnh Cố Mộc Thành, cô ta mở va ly ra đếm tiền, sau đó cô ta nói với Diệp Tử: "Tất cả là tiền thật, cũng đủ rồi!"
Lúc này, Diệp Tử gật đầu: "Cố Mộc Thành, anh tự đi cởi trói cho cô ta đi!"
Cố Mộc Thành đang nhấc chân đi đến bên cạnh Mặc Sơ.
Bất thình lình, Diệp Tử rút ra khẩu súng mà cô ta mua được ở chợ đen.
"Đoàng." Diệp Tử đánh lên giường bệnh của Mặc Sơ.
Cố Mộc Thành nổi giận: "Diệp Tử, tiền đã đưa cho cô rồi, cô còn muốn làm cái gì nữa?"
Diệp Tử thổi thổi vào họng súng của cô ta một chút: "Cố Mộc Thành, chắc hẳn anh có biết, tôi thích anh!"
"Ông đây không thích cô!" Cố Mộc Thành tức đến nỗi bất chấp luôn: "Cô, người phụ nữ rắn rết này, không có ai có suy nghĩ ác độc hơn cô!"
Diệp Tử cũng không tức giận: "Tôi muốn nòng nọc của anh, sau khi anh cho tôi, chúng ta thanh toán xong! Anh có thể đưa cô ta đi!"
"Nòng nọc ư?" Cố Mộc Thành tức lắm rồi, bỗng chốc anh ta chưa có phản ứng lại.
Diệp Tử cười "khanh khách": "Anh là bác sĩ, không phải là anh không hiểu đấy chứ! Nói cách khác là tôi muốn có con!"
"Tôi phi!" Cố Mộc Thành chửi: "Cô là cái thá gì, còn muốn con của tôi ư? Cô mau cầm lấy tiền rồi cút đi cho tôi, cút được bao xa thì cô cút xa bấy nhiêu vào!"
Diệp Tử giơ súng lên, nhắm vào Mặc Sơ: "Cố Mộc Thành, kỹ thuật bắn súng của tôi không chuẩn đâu, bắn trúng bộ phận trọng yếu của cô ta, thì anh đừng có mà khóc!"
"Đừng!" Cố Mộc Thành lập tức bảo vệ Mặc Sơ: "Diệp Tử, có chuyện gì thì cô nhắm vào tôi đây này, cô đối phó Mặc Sơ làm cái gì?"
"Ay, ai bảo anh thích cô ta như vậy?" Diệp Tử lắc đầu: "Nếu anh cũng thích tôi, có khi tôi đã thả cô ta rồi đấy!"
"Với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của cô đấy ư? Qủy cũng sẽ không thích cô!" Cố Mộc Thành nói: "Nhìn một cái là tôi thấy buồn nôn!"
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc Sơ, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được.."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "đoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp súng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói:"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cố Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, "giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sơ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của cô.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sơ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A..." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chứ?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Anh mừng vì mình đã tới đúng lúc, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Mặc Sơ thì ở trong lòng anh, khóc đến nỗi không nói được một từ nào.
Cô tưởng là mình không sợ chết, thì ra, cô cũng sợ.
Bởi vì, cô vẫn còn chuyện mà cô chưa hoàn thành, cô cũng còn người chưa yêu hết.
Cô không muốn cứ chết đi như thế này, không có một tí giá trị nào.
Mọi nỗi sợ, bàng hoàng, hoảng hốt, lo lắng, mong chờ, đều bung ra vào khoảng khắc anh tới.