Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ vào lòng, anh đã quen chịu thời tiết xấu, trái lại anh không thấy gì cả.
Chỉ có điều, hiếm khi tổng giám đốc Quyền nhiệt tình hẹn bà Quyền lên núi ngắm sao như này, nào ngờ, ông trời lại không giúp sức?
Không chỉ là không giúp sức, còn cản trở nữa chứ!
"Chúng ta về thôi!" Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Mặc Sơ mỉm cười nói: "Nếu đã tới đây với người yêu rồi, không ngắm sao thì ngắm sấm sét tia chớp cũng thấy vui."
Quyền Đế Sâm bị cô chọc cười rồi.
Bất thình lình, lúc này quả thật là trời có sấm sét chớp giật, mưa to đổ xuống.
Hai người đều không kịp tránh, bọn họ bị dội cho ướt sũng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng bật cười to.
Sau khi kết hôn lại đi yêu nhau, tình yêu càng thêm thực tế, không thoát khỏi việc vặt gia đình, cũng là rút thời gian ra để lãng mạn một chút.
Kết quả thì sao?
Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ: "Mau, lên xe! Trần mưa này sẽ rơi một trận to đấy!"
Sau khi hai người chạy lên xe, bọn họ khóa bão tố ở ngoài xe.
Quyền Đế Sâm bật đèn trong xe lên, anh lo Mặc Sơ sẽ cảm mạo, sức khỏe cô yếu ớt.
"Trên xe có quần áo sạch, em thay quần áo ướt ra đi!" Quyền Đế Sâm nâng hết rèm trong xe lên.
Mặc Sơ thấy cũng anh ướt rồi: "Anh thì sao?"
"Anh cũng có!" Quyền Đế Sâm nói: "Em ở yên trên xe, anh để nó ở trong cốp sau xe, anh đi lấy."
"Được!" Mặc Sơ gật đầu.
Quyền Đế Sâm xuống xe đi lấy quần áo sạch, khi Mặc Sơ cởi áo khoác ra, đột nhiên, một tiếng sấm "đùng đoàng đoàng" rất vang vang lên.
Tiếng sấm giống như ở ngay cạnh tai Mặc Sơ vậy.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ mở cửa xe ra, gọi to một tiếng: "Anh mau về đây, bên ngoài nguy hiểm..."
Quyền Đế Sâm vừa xuống xe đã bị Mặc Sơ kéo về.
Cô đưa một tay ra ôm chặt anh: "Sấm to như thế, rất nguy hiểm, anh đừng đi!"
Cả người Quyền Đế Sâm đã ướt nhẹt rồi: "Trên người anh không có đồ dẫn sấm, em đừng lo!"
"Đừng mà!" Mặc Sơ ôm anh càng chặt hơn.
Advertisement
Quyền Đế Sâm lập tức hiểu ra, cô sợ sấm sét đúng không?
Để nói từ mặt tâm lý học, thì đứa trẻ ở cô nhi việc hoặc là được nhận nuôi, trong thời tiết mưa to sấm sét, sẽ làm cho trong lòng bọn họ có một loại bóng ma tâm lý.
Bởi vì, chưa bao giờ có được sự quan tâm của người khác, trong tiết trời xấu thì càng yếu ớt vì mẫn cảm.
Anh ôm Mặc Sơ vào lòng: "Sơ Nhi, anh không đi, không sợ, ừm?"
Anh ôm cô một lúc, cơn mưa vẫn càng ngày càng to, đánh "rào rào rào" lên cửa kính và trần xe, tiếng sấm ầm ầm, vẫn chưa đi xa.
Quần áo của Mặc Sơ đã ướt rồi, cô càng ngày càng lạnh.
Cô run cầm cập trong lòng Quyền Đế Sâm,
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Em cởi quần áo ra trước đi, anh sưởi ấm cho em là không lạnh nữa, hửm?"
"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.
Anh đưa tay ra, cởi áo và quần ướt của cô ra, sau đó là tự mình...
Anh ngồi trên ghế sau, ôm cô vào trong lòng mình, sau đó dùng một cái thảm lông bọc lấy hai người.
Mặc Sơ dần ấm lên, cô cử động trong lòng anh.
Cô rất sợ trời mưa sấm sét, đứa trẻ không có bố mẹ, từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn.
Mặc Sơ cũng thế.
Mỗi khi thời tiết như thế này, đứa nhỏ nhà người khác luôn ở trong lòng bố mẹ, còn cô thì chỉ có một mình, rụt người vào trong góc phòng và đầy sợ hãi.
Cho dù cô đã trưởng thành, bóng ma tâm lý vẫn còn.
Giờ phút này, cô đang ở trong lòng của Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, vỗ lưng cho cô, khi cô hơi ấm lên rồi, cô nhúc nhích, chiếc thảm lông rơi xuống, cô mới nhìn thấy hai người cởi trần.
Cô hơi xấu hổ nhìn anh.
"Đây là cách sưởi ấm tốt nhất!" Quyền Đế Sâm nói: "Một nam một nữ ôm nhau sưởi ấm, nhiệt độ tăng nhanh!"
Mặc Sơ nhỏ giọng nói: "Đạt tới độ sôi chưa?"
Quyền Đế Sâm cúi đầu, nhìn cô đang ngoan ngoãn ở trong lòng anh: "Em nói xem!"
Đương nhiên là cô đã cảm nhận được phản ứng sinh lý của anh rồi, cô vươn tay ra đánh vào vai anh, người xấu này!
Cô giơ tay vén màn xe lên một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là tiếng sấm đùng đoàng và tia chớp tứ phía.
Nhưng mà, giờ phút này, cô không còn sợ nữa.
Bởi vì, bên cạnh cô còn có anh.
Anh là niềm tin của cô, niềm tin làm cho cô chiến thẳng tất cả.
Đột nhiên, một tiếng sấm rất to vang lên, to hơn bất kỳ lúc nào.
Cô sợ đến nỗi rúc vào trong lòng anh.
Quyền Đế Sâm ôm cô thật chặt, hôn lên môi cô.
Môi cô lành lạnh, tay chân cũng lạnh băng, cả cơ thể còn đang không kìm được run rẩy.
Bàn tay to của anh xoa nhẹ tấm lưng của cô, để cô giảm căng thẳng và áp lực.
Mặc Sơ cũng muốn để mình dũng cảm lên, cô đáp lại nụ hôn của anh...
Khi cô đáp lại nụ hôn này, nhiệt độ trong xe nhoáng cái tăng lên cao hơn.
Một trận triền miên nước chảy thành sông, làm cho hai người khó mà tách nhau ra.
Trong hoàn cảnh áp lực càng lớn, người phụ nữ càng dễ tỏ ra nhỏ yếu.
Bọn họ lại càng cần đến sự quan tâm và trân trọng đến từ người đàn ông hơn nữa.
Quyền Đế Sâm tận tình sủng ái cô, làm cho cô quên đi là mình đang trong cơn mưa.
Cho dù bên ngoài là cuồng phong gào thét sấm sét vang dội, nhưng mà, chỉ cần hai người yêu nhau ở cùng nhau, thì chính là thời gian tươi đẹp cảnh xuân rực rỡ.
Thời tiết xấu, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Hơn một tiếng sau, thời tiết quay lại bình thường.
Sấm sét tia chớp biến mất, mưa to cũng biến thành mưa phùn nhỏ.
Hai người đang tận tình triền miên ở trên xe, mới gần kết thúc.
Quyền Đế Sâm hôn lên bụng cô, đó là nơi cô từng mang thai một cặp thai long phượng. Anh cảm ơn cô từng kiên cường như vậy, anh cũng thương cô từng vất vả như vậy.
Mặc Sơ cũng cảm nhận được sự yêu thương của anh, cô ở trong lòng anh, tận hưởng sự yêu thương của anh.
Sau khi trận triền miên kiều diễm kết thúc, Quyền Đế Sâm xuống xe đi ta cốp sau lấy quần áo sạch, rồi hai người mặc vào.
Anh lái xe xuống núi, Mặc Sơ nằm nghỉ trên ghế sau.
Đêm ngắm sao lãng mạn lúc đầu đã biến thành một trận dông tố mà cô phóng túng một chút anh chậm một chút.
"Đế Sâm, anh có sức lái xe không?" Mặc Sơ híp mắt.
Quyền Đế Sâm vẫn lái xe rất vững vàng: "Xem thường đàn ông, em muốn chịu phạt sao?"
Anh luôn thích dùng hành động thực tế nói cho cô biết, anh có còn sức hay không!
Mặc Sơ đỏ mặt, cô giơ hai tay lên ôm mặt, được rồi, cô nói sai rồi!
...
Biệt thự bờ biển.
Sau một tuần, Cố Vãn Vãn đã xuất viện và về sống ở nhà.
Ban ngày, đều là Dương Trân ở cùng cô, chăm sóc đứa trẻ.
Buổi tối, Cố Trạch Dã về, bồi cô ấy.
"Thiên Du..." Cố Trạch Dã về nhà, sau khi rửa tay xong, anh bế đứa bé.
Lúc anh vừa bắt đầu bế, tư thế rất không được tự nhiên, sau khi Dương Trân dạy anh, anh liền biết bế.
Cố Vãn Vãn mỉm cười nói: "Anh, thời gian anh bế Thiên Du còn nhiều hơn bế em đấy!"
"Em sinh mổ, em phải nghỉ ngơi nhiều hơn!" Cố Trạch Dã thương cô ấy: "Miệng vết thương đã ổn chưa? Anh đã tìm riêng bác sĩ khoa sản nổi tiếng trong và ngoài nước, cô ấy nói là sẽ không để lại sẹo."
Cố Vãn Vãn gật đầu: "Em chưa xem! Nhưng mà, em tin anh!"
"Buổi tối em ngủ thêm một lúc đi, em sinh con xong, cũng cần phải bồi bổ nhiều!" Cố Trạch Dã đã tìm gặp riêng bác sĩ để hỏi thăm về chuyện này: "Nghỉ ngơi tốt, ăn tốt, ngủ tốt là được. Ban ngày, đứa bé có chị Trân trông, buổi tối có hai chúng ta trông!"
"Thiên Du thật là hạnh phúc!" Cố Vãn Vãn nói: "Cậu thương con quá! Sau này cậu dưới mợ rồi sinh em bé, Thiên Di phải giúp cậu trông em bé nhỏ nha!"
Cố Thiên Du đang ở trong lòng Cố Trạch Dã, cô bé đang ngủ rất say.
Lúc nửa đêm, bình thường toàn là Cố Trạch Dã trông đứa bé.
Anh ta để cho Dương Trân ngủ ngon, ban ngày mới có tinh lực chăm sóc đứa bé.
Nửa đêm đứa bé tỉnh, Cố Trạch Dã làm theo hướng dẫn pha sữa bột, pha sữa bột cho Cố Thiên Du uống.
Anh ta bế Cố Thiên Du lên, vừa đút sữa vừa nhỏ giọng dỗ dành: "Thiên Du ngoan, đừng làm mami tỉnh, mami sinh cục cưng rất vất vả..."
Cố Vãn Vãn tỉnh dậy liền trông thấy Cố Trạch Dã đang cho đứa bé uống sữa.
Cô ấy nhìn thấy thân ảnh cao to của anh ta đã gầy đi nhiều, anh ta cũng vất vả, ban ngày áp lực công việc lớn, buổi tối còn phải chăm sóc mẹ con bọn họ.
Cố Vãn Vãn cũng cảm thấy mình thật hạnh phúc, bởi vì cô ấy có một người anh toàn tâm toàn ý yêu thương che chở cho cô ấy như thế này.
"Anh, anh đưa em đút cho..." Cố Vãn Vãn xuống đất, đi tới bên cạnh anh ta.
Cố Trạch Dã nói nhỏ: "Em mau lên nằm đi, buổi tối lạnh, Thiên Du sắp ngủ rồi."
Sau khi anh ta dỗ Thiên Du ngủ xong, anh ta nhìn Cố Vãn Vãn: "Em đừng để bị lạnh, mau đi ngủ!"
"Anh..." Cố Vãn Vãn duỗi tay ra, nhào vào lòng anh ta: "Anh, bố mẹ sinh em ra nuôi em, anh bầu bạn bên em chúng ta cùng nhau lớn lên, anh vẫn bầu bạn với em đến bây giờ, anh tốt với em như vậy, em cũng không biết phải báo đáp anh thế nào nữa."
Cố Trạch Dã vuốt tóc cô ấy: "Anh không tốt em với? Thì còn tốt với ai? Em đừng quên, hồi nhỏ anh cũng từng bón sữa cho em đấy, anh còn thay cả tã nữa cơ!"
Cố Vãn Vãn bị anh chọc cười: "Sau này anh có con, em cũng sẽ chăm sóc nó như vậy!"
Lúc này, Cố Trạch Dã cảm nhận được là trong ngực hơi ươn ướt, lúc đầu anh ta không biết là cái gì, khi phản ứng lại, trong người anh ta có một cỗ khí huyết dâng lên.
Cố Vãn Vãn vốn phát dục tốt, ngực to eo nhỏ, sau khi sinh con, ở thời kỳ cho ăn, dáng người càng no đủ, cảm xúc vô cùng sâu sắc.
Chỉ có điều, cô ấy coi anh ta là anh trai.
Chỉ có điều, anh ta có tình cảm nam nữ với cô ấy...
"Được rồi, mau ngủ đi!" Cố Trạch Dã nhỏ giọng nói.
Cố Vãn Vãn gật đầu: Em đi vào nhà vệ sinh trước đã!"
Sau khi Cố Vãn Vãn đi vào nhà vệ sinh, cô ất cảm thấy trước ngực lành lạnh, mới phát hiện ra là đã ướt rồi!
Trời ơi...
Cô ấy nhìn mình trong gương, trước ngực ướt một mảng lớn, Dương Trân chăm sóc cô ấy rất tốt, lượng sữa của cô ấy rất đủ, Thiên Du hoàn toàn không ăn hết.
Cho nên, vừa nãy cô ấy nhào vào trong lòng Cố Trạch Dã, đã tràn ra....
Cố Vãn Vãn hơi xấu hổ, nhưng mà nghĩ lại, anh ta là anh trai cô ấy mà!
Lúc cô ấy đi ra, Cố Trạch Dã không còn ở trong phòng của cô ấy nữa.
Cố Vãn Vãn thay quần áo xong, cô ấy ngắm nhìn Cố Thiên Du, sau đó tiếp tục ngủ.
Cố Trạch Dã về phòng của anh ta, anh nhìn thấy trên áo ngủ của mình có hai chỗ thấm sữa, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Anh ta kiềm chế bản thân, kiềm chế xúc động khí huyết dâng lên.
Anh ta mở van nước, tắm nước lạnh trong mùa đông.
E là nước lạnh cũng không thể dập được ngọn lửa trong lòng anh ta, có phải đã đến lúc anh ta nên ngả bài rồi phải không?
Nhưng mà, sau khi ngả bài, sẽ có hậu quả như thế nào?