Nhưng điều mà cô không ngờ được đó là, anh thật sự tuyệt tình như vậy.
Người trong đoàn biểu tình ở bên ngoài, trông thấy rất nhiều cảnh sát, hơn nữa còn là quân đội vũ trang trong bộ đội, bọn họ vác súng trên vai bao vây bọn họ.
Cảnh tượng cực kỳ chấn động lòng người.
Có người hỏi nhỏ: "Liệu chúng ta có bị bọn họ bắt chết không?"
"Không đâu!" Tô Thành Tường nói: "Các anh là người nhà của người chết, đây là quyền lợi mà các anh có, tìm được quyền lợi thật sự!"
Tô Thành Tường dùng máy ảnh chụp cảnh này lại, sau đó vừa xúi giục nhóm người nhà vừa tiếp tục gây rối!
Trong lúc nhất thời, nhóm người nhà và nhóm cảnh sát vũ trang cũng có xung đột.
Nhóm cảnh sát vũ trang chỉ nổ súng lên trời cảnh cáo, uy hiếp bọn họ!
Nhưng mà, những người này lại như bị điện vậy, bọn họ ra đánh cảnh sát
trước luôn.
Mặc Sơ lo có người ở nhóm người nhà bị thương hoặc ngộ thương đến chết, cô vội vàng kéo góc áo Quyền Đế Sâm: "Anh bảo bọn họ nói lý đi! Những người này đều là người dân tay không tấc sắt, bọn họ đã mất đi người thân, hơn nữa còn là trụ cột trong gia đình, tâm trạng bị thương khó có thể tự kiềm chế, đừng để xảy ra chuyện có đổ máu nữa, được không?"
Quyền Đế Sâm an ủi cô: "Nhóm cảnh sát vũ trang sẽ xử lý!"
Mặc Sơ vẫn lo lắng: "Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ có việc ngoài ý muốn thì sao? Giống như thi công trong tuyến tàu điện ngầm, có ngờ ngờ được âm
mưu được ủ đã lâu đấy đâu? Sự việc tai nạn làm chết hơn một trăm công nhân kia, đã hủy hoại hơn một trăm gia đình, bao nhiêu người già đã mất con, bao nhiêu đứa trẻ đã mất bố? Bao nhiêu người vỡ đã mất chồng?"
Trong thoáng chốc, cơ thể Quyền Đế Sâm căng thẳng, cô đang nghi ngờ anh sao?
Cô đang nghi ngờ việc đó là anh làm? Cô đang nghi ngờ đó là âm mưu của anh, bởi vì anh muốn trả thù, cho nên, anh hủy hoại sinh mệnh, cho nên, anh tùy tiện làm bậy hy sinh hơn một trăm người sao!
Trong khoảnh khắc này, Quyền Đế Sâm lại cảm thấy, anh và Mặc Sơ đã chung giường chung gối lâu như vậy, hóa ra, tín nhiệm lại không chịu nổi một kích như này sao?
Giữa người với người, thì ra lại khó thổ lộ tình cảm như vậy ư?
Mặc Sơ thấy anh nhìn mình, gương mặt lạnh lùng tao nhã, sắc thái lạnh tanh, trong lòng cô quýnh lên, có phải cô đã nói sai gì rồi không?
"Đế Sâm..." Cô hé môi.
Quyền Đế Sâm không có đáp lại cô, anh xoay người đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhanh chóng đi theo: "Đế Sâm, anh không thể đi ra!".
Bước chân của Quyền Đế Sâm không có dừng lại, cô vừa đuổi theo vừa nói: "Bây giờ bọn họ đều hận anh, anh đi thì chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn của hai bên, bây giờ anh ở đây, có được không?"
Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm dừng bước?
Anh đi vừa nhanh vừa gấp, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đêm đen, chỉ để lại một căn phòng trống vắng cho cô.
Rất nhanh, nhóm người nhà gây sự ở đây đã bị đưa đi hết, và bị giam lại.
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải lại khôi phục sự yên tĩnh.
Nhưng mà, lòng của Mặc Sơ lại không bình tĩnh được.
Quyền Đế Sâm đã đi đâu? Tại sao anh lại tức giận?
Bởi vì cô nói câu đó sao?
Cô nói, thi công tàu điện ngầm là một âm ưu được mưu tính đã lâu!
Giờ phút này, Mặc Sơ cũng không biết sự việc đã phát triển thành cái dạng gì rồi.
Anh đã đi ra ngoài, Quyền Đế Sâm sẽ đi đâu?
Nhà họ Mộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!