Hôm nay lúc Mặc Sơ đi làm, cô hơi mệt.
Dù sao thì cũng lâu lắm rồi cô không chăm sóc trẻ con, buổi tối phải dậy mấy lần, quả thực là cô đã tổn hao rất nhiều tinh thần.
Cục cưng vừa sinh ra chưa lâu, cần người lớn chăm sóc tỉ mỉ.
Mặc SƠ uống cà phê, khối lượng công việc ở mấy ngày cuối cùng của năm nay vẫn rất nặng, cô không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Sau khi làm việc bận rộn cả ngày trời, Mặc Sơ đi về nhà, Cố Vãn Vãn đang chơi với hai anh em thai long phượng.
Cố Thiên Du nằm trong xe trẻ em, hai anh em Mặc Hi và Mặc Hàm đều đang vây quanh đứa bé.
Mặc Hàm hứng thú nói: "Anh, em bé nhỏ quả. Ngón tay nho nhỏ, cả người đều nhỏ"
"Hồi nhỏ em cũng nhỏ như này!" Mặc Hi nói với em gái.
Mặc Sơ không khỏi bật cười: "Hồi nhỏ hai con đều nhỏ như này!"
"Sơ Sơ về rồi!" Cố Vãn Vãn và hai đứa bé đồng thời nói.
Mặc Sơ đi đến bên cạnh em bé, cô nói với cặp thai long phượng: "Em bé cần ngủ đủ, đừng quấy rầy em bé ngủ!"
Mặc Hàm chu miệng: "Con muốn bế em ấy!"
"Con cũng muốn bế!" Mặc Hi cũng lập tức nói.
Cố Vãn Vãn thấy hai đứa bé đều thích cục cưng nhỏ như này, cô ấy nói: "Sơ Sơ, cậu mau sinh thêm đứa nữa đi! Bây giờ còn có hai đứa trông giúp cậu nữa đấy!"
"Đúng thế, SƠ SƠ, con đút sữa cho cục cưng nhỏ, anh trai thay tã cho cục cưng nhỏ!" Mặc Hàm lập tức phân công.
Mặc Sơ buồn cười nói: "Các con tưởng nuôi trẻ con là qua mọi nhà à?"
Lúc mấy người nói chuyện thì Cố Thiên Du đã tỉnh lại.
"Woa..." Sau một tiếng khóc, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Cố Vãn Vãn bế cô bé lên, đút sữa cho cô bé, cô ấy nói: "Lát nữa mami lại phải đi rồi! Thiên Du phải nghe lời cô và anh chị nhé!"
Mặc Hàm đứng cạnh Cổ Vãn Vãn, xem cục cưng nhỏ ăn.
Mặc Hi xấu hổ, cậu bé chạy sang một bên chơi đồ chơi.
"Qủa nhiên là đứa trẻ biết khóc thì có sữa ăn!" Mặc Hàm giải thích câu này: "Sơ SƠ, con cũng muốn ăn!"
Mặc Sợ buồn cười nói: "Hồ nháo!"
"Con muốn nếm thử xem có vị gì!" Mặc Hàm chu miệng.
"Cái này bây giờ không có?" Mặc Sơ chỉ vào Cố Vãn Vãn: "Bảo cô cho con nếm thử nhé?"
Cổ Vãn Vãn mỉm cười: "Hàm Hàm, cháu tới ăn, cô sẽ xấu hổ đó! Cháu mau bảo Sơ Sơ sinh một em trai hoặc em gái, hai cháu đều có thể nếm được mùi vị lúc là em bé rồi."
Mặc Hàm nhìn về phía Mặc Hi, cậu bé đang quay lưng lại "Anh, anh có muốn nếm thử không?"
"Không cần!" Mặc Hi đã hiểu được rằng nam nữ có khác biệt!
Qủa nhiên, một người phụ nữ chính là năm trăm con vịt, may mà Cổ Thiên Du không biết nói chuyện, nếu không thì thành hai nghìn con vịt rồi.
Mặc Hi chợt cảm thấy cậu bé thật cô độc!
May mà, cậu bé nhìn thấy có hai bóng dáng cao ngất ở cửa đã về.
Vì thế, cậu nhóc này hưng phấn vụt ra ngoài.
"Daddy, chú Cổ..." Mặc Hi chạy tới trước mặt bọn họ.
Quyền Đế Sâm xoa đầu cậu bé.
"Chạy gì mà vội vậy?" Cố Trạch Dã nhìn cậu bé.
Mặc Hi vội vàng nói: "Cô Vãn Vãn đang cho em bé bú sữa!"
Hóa ra ý là không cho hai người đàn ông này đi vào!
Cố Trạch Dã bể Mặc Hi lên: "Đế Sâm, nhóc này càng lớn càng giống cậu rồi đấy nhỉ?"
"Thằng bé là giống của tớ, không giống tớ thì giống ai?" Quyền Đế Sâm nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo: "Cậu có muốn có thêm một đứa nữa không?"
Cố Trạch Dã thổn thức cảm thán, bây giờ một người anh ta còn chưa giải quyết được, lại còn thêm đứa nữa ư?
Đúng là đòi mạng mà!
Khi hai người đang nói chuyện ở bên ngoài, Mặc Hàm cũng đã chạy ra!
"Daddy, chú Cố.." Cô bé vừa chạy ra, Quyền Đế Sâm đã ôm cô bé vào lòng rồi.
Mặc Hàm còn thơm lên má Quyền Đế Sâm, cô bé ngắm nghía chiếc khăn quàng cổ của Quyền Đế Sâm: "Sơ Sơ thiên vị thật đấy, đan khăn cho daddy trước!"
Quyền Đế Sâm thấy gió to, anh quàng khăn lên cổ cho con gái: "Đúng là một cô nhóc!"
Cố Trạch Dã thấy tình cảm giữa bố con họ tốt đẹp như vậy, anh ta cũng rất hâm mộ.
Quyền Đế Sâm vỗ vai Cố Trạch Dã, anh tỏ ý một ngày nào đó Cổ Trạch Dã cũng sẽ có.
"Daddy, chú Cố, có thể đi vào rồi, Thiên Du đã ngủ rồi!" Mặc Hàm nói.
Đoàn người cùng đi vào phòng.
Cố Vãn Vãn đã đặt Cố Thiên Du vào trong giường em bé, cô ấy vừa nghĩ đến chuyện mình sắp phải đi rồi, thì lại không nhịn được rơi lệ,
Cố Trạch Dã vươn tay ra ôm cô ấy vào lòng, vỗ lưng cho cô ấy.
"Vãn Vãn, cậu đi mua cái bình giả sữa đi, tôi thấy sữa cậu đủ, bây giờ có thể vắt một ít rồi để vào trong bình, buổi tối tôi hâm nóng lại rồi cho Thiên Du uống" Mặc Sơ nói: "Đây là mùi vị của mẹ, Thiên Du cũng sẽ thích."
"Đúng thế!" Cố Vãn Vãn gật đầu: "Anh, bây giờ chúng ta đi đi!"
Sau khi hai người đi đến cửa hàng đồ sơ sinh, sau khi mua được, thì quay về biệt thự bờ biển để khử trùng.
Chị Dương thấy mấy hôm rồi không thấy bọn họ về ở, vừa về cũng không có nhìn thấy cục cưng, bà ta vội vàng hỏi: "Ông chủ, cô chủ, không gặp Thiên Du à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!