Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trên một khoảng không màu xanh, Mặc Hi và Mặc Hàm đang để pháo hoa trên cỏ, nhìn những bông pháo sáng rực nở rộ ở không trung, hai người đều vui vẻ không thôi.
Hơn nữa năm nay, có thêm một Quyền Đế Sâm, lúc này, cũng là bố dẫn các con chơi trò chơi kích thích.
Những năm trước, Mặc Sơ cũng sẽ dành ra thời gian chơi cùng các con.
Nhưng mà, mẹ có làm tốt đi chăng nữa, thì cũng không thay thế được vị trí và vai của bố.
Trong lòng Mặc Sơ đang ôm Cố Thiên Du, cô bé sinh ra tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy màu sắc lóng lánh, cô bé đặc biệt vui vẻ.
Mặc Sơ tưởng cô bé sẽ sợ, nào ngờ cô bé vui không chịu đi cơ!
Sau khi Cố Trạch Dã và Cố Vãn Vãn tới và đưa Cố Thiên Du đi, Mặc Sơ cũng bị Mặc Hàm kéo vào chơi cùng.
Không còn em bé ở đây, bọn họ chơi càng thả ga.
Một dây pháo dài được đốt vang đoàng đoàng đoàng không ngừng.
Quyền Đế Sâm mỉm cười nhìn cô, cuộc sống những năm trước của anh chưa từng có cái tết nào tưng bừng như thế này.
sự náo nhiệt trong tết âm lịch, là của người khác.
Cô đơn và tịch mịch trong tết âm lịch, mới là của một mình anh.
Anh đứng bên cạnh Mặc Sơ, vươn đôi tay rộng ra chùm lên bàn tay nhỏ của cô.
Đã có hai tầng bảo dầm, tại cô vẫn nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng, nhưng đã nhỏ đi nhiều.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh.
Ánh sao sáng rực, anh lại càng chói mắt hơn.
Không phải là Mặc Sơ chưa từng khát khao cuộc sống hạnh phúc như thế này!
Nhưng mà, vào giờ phút này, khi cô thật sự có được, cô mới cảm thấy quý giá biết bao.
Hai người đứng cùng nhau, nhìn các con chơi đùa không ngớt, hạnh phúc bất giác tràn đầy trái tim.
Biệt thự lưng chừng núi, nhà họ Mộ.
Bởi vì nữ chủ của nhà họ Mộ đang nằm trong viện, cộng thêm tình hình không thuận lợi của công ty nhà họ Mộ, nhà họ Mộ năm nay ăn tết với không khí trầm lặng, không có một tí hương vị của niềm vui đón năm mới gì cả.
Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều do Quyền Đế Sâm trả đũa bọn họ.
Quyền Đế Sâm, người này không làm thì thôi, một khi anh đã làm, thì sẽ khí thế mãnh liệt như sóng thần.
Mộ Thể Trung là tức nhất, nhà họ Mộ bị hủy hoại trên tay ông ta rồi.
Mộ Dật Phong cũng cảm thấy rất buồn, suy cho cùng thì anh ta không phải là đối thủ của Quyền Đế Sâm!
Mộ Ngạn Hạo ở trong bệnh viện chăm mẹ, Vạn Hương đã bảo cậu ta rất nhiều lần, bảo cậu ta về nhà với bố, nhưng mà, cậu ta nói: "Chị Hương, mẹ không biết đâu, bây giờ bố hùng lắm, con chưa làm sai chuyện gì, ông ấy cũng mắng con! Con thà ở đây thanh tịnh còn hơn."
"Nhưng mà, con phải biết rằng, bố của con cần con!" Vạn Hương khẽ thở dài.
"Mẹ Hương nhà con cũng cần con mà!" Mộ Ngạn Hạo có n kiểu xưng hô với mẹ, bất kể là xưng hô nào, thì cũng đều hạ bút thành văn.
Vạn Hương hỏi cậu ta: "Ngạn Hạo, chuyện công ty có vấn đề đúng không?"
"Con không biết là có vấn đề hay không, nhưng mà từ sau khi tổng giám đốc Quyền xuất hiện, bố và anh không vui nữa." Mộ Ngạn Hạo nói.
Nét mặt của Vạn Hương thay đổi, rốt cuộc trong này có vấn đề gì cơ chứ?
Mộ Dật Phong lái xe ra khỏi nhà.
ỖAnh ta đi tới quán bar uống rượu, tối nay quán bar rất ít người.
Phần lớn mọi người đều đang sum họp cùng người thân trong gia đình, rất nhiều quán bar đều đã đóng cửa không kinh doanh.
Mộ Dật Phong đã uống rất nhiều rượu, đối với một người thất bại mà nói, ngoại trừ dùng rượu để dập nỗi sầu ra, anh ta không biết mình còn có thể làm được gì.
Anh ta đi ra khỏi quán bar, sau khi lảo đảo đi được một đoạn đường, vậy mà anh lại nhìn thấy gia đình Đường Tuyết Nhi ăn cơm tất niên trong một nhà hàng và đang đi ra từ trong đó.
Một tay Đường Tuyết Nhi nắm tay mẹ, một tay thì nắm tay bố, mái tóc dài màu đen của cô ấy vô cùng tự nhiên, bị gió thổi một cái, có vài sợi tóc che đi gương mặt xinh đẹp.
Cô ta cũng đã uống một ít rượu, trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, nét mặt vui sướng.
Mộ Dật Phong thì là một con ma men tinh thần sa sút, hai người lại đối mặt một lần nữa.
Cô ta vẫn là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng có hiểu biết.
Anh ta thì lại anh công tử tinh thần sa sút lấy rượu tiêu sầu để tìm ra đường đi cho Mộ Thị.
Có lẽ chưa bao giờ Mộ Dật Phong nghĩ đến hình ảnh tương phản như thế này đâu nhỉ!
Đường Tuyết Nhi nhìn anh ta,
Anh ta cũng đang nhìn Đường Tuyết Nhi.
Hai người ai cũng không có nói chuyện.
Bà Đường là Cố Vi đưa tay ra kéo Đường Tuyết Nhi đi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chứng tỏ trước kia tách ra là đúng! Nếu không con gả vào nhà họ Mộ cũng chịu khổ!"