Đối mặt với Tổng giám đốc Quyền vớ vẩn như thế, Mặc Sơ thật sự không kịp chuẩn bị.
“Nhưng mà… Chỉ làm phía trước thôi hả?” Mặc Sơ lắp ba lắp bắp hỏi.
“Hửm?” Quyền Đế Sâm chỉ nhả ra một chữ duy nhất, còn cố tình kéo dài âm cuối, không phải phủ định cũng không phải khẳng định, khiến nhịp tim của Mặc Sơ đập như trống, lúc lên lúc xuống lúc gián đoạn.
Mặc Sơ hơi sợ anh, cô đã từng đọc mấy cuốn manga dành cho hủ nữ với Cố Vãn Vãn, giữa đàn ông với đàn ông cũng làm như vậy…
Sao Quyền Đế Sâm lại có những ham mê này vậy?
Trời đất ơi! Cô vừa mới khen tay nghề nấu ăn của anh, nói anh là người đàn ông tốt nhất thế giới, ai ngờ đến đêm anh lại hóa thú tới như vậy.
“Đau lắm, còn bẩn nữa…” Mặc Sơ thấy anh không nói gì, đành phải nói thêm lần nữa.
Lúc này Quyền Đế Sâm cười đầy âm trầm, một tay giam cô vào ngực, nhanh chóng đặt lên đôi chân dài của mình, cô như một con thỏ mềm mềm đáng yêu, chẳng mấy chỗ sẽ bị thú dữ ăn vào bụng.
“Đừng mà…” Mặc Sơ bị dọa đến mức toàn thân run rẩy. Nếu bàn về khí lực, chắc chắn cô không phải là đối thủ của người đàn ông này. Cô vừa bình yên ở đây suốt một buổi tối, chẳng lẽ đến buổi tối thứ hai cô lại thê thảm như vậy ư?
Mặc Sơ giãy dụa kịch liệt, đổi lại là âm thanh chọc tức của anh: “Không được nhúc nhích, tôi làm phía sau trước…”
Advertisement
Mặc Sơ khóc không ra nước mắt, sao cô khổ thế này?
“Anh đập ngất tôi luôn đi!” Mặc Sơ vội nói, nếu cô ngất đi, dù anh thử phía trước hay phía sau cô đều sẽ không đau.
Quyền Đế Sâm hiểu cô đang nghĩ gì, chỉ an ủi cảm xúc mãnh liệt của cô: “Suỵt, Quyền phu nhân…”
Một tiếng Quyền phu nhân này như đang đoán định cho kết cục đêm nay của cô vậy.
Mặc Sơ cảm giác cuộc sống của mình với Quyền Đế Sâm như một chiếc xe cáp treo vậy, vừa kích thích phi nước đại, vừa như đám mây bồng bềnh, vừa có cảm giác sắp chết vì rơi xuống.
Cô không thể cử động, cũng không thể không tiếp nhận, cô cắn chặt răng, nổi lên tâm tư của một tráng sĩ quyết tâm chặt tay, hoặc là không làm, hoặc làm thì làm cho xong, không nói cũng không phản ứng gì.
Vì vừa rồi cô giãy dụa nên phần da dưới lớp vải áo ngủ hình Mickey cũng bị vén lên, để lộ bờ eo thon trắng như tuyết, cô cảm nhận bàn tay cực nóng của anh vuốt ve trên lưng mình.
Tiếp đó là một đợt mát lạnh. Cơn mát lạnh này đến từ ngón tay anh, ngón tay anh vô cùng thô ráp, nhưng mang cho cô cảm giác mát mát thấm mịn, khiến cô rất dễ chịu.
Cô vô cùng ngạc nhiên, anh đang xoa thuốc cho cô?
Sau lưng cô có mấy vết thương do bị mẹ nuôi Trần Chân Dao dùng chổi lông gà đánh, anh hỏi trước hay sau là để hỏi trình tự thoa thuốc ư?
Rốt cuộc Mặc Sơ thở phào một hơi như trút được gánh nặng, nhưng người đàn ông này đúng là đồ xấu bụng.
Nếu hỏi ai là người đàn ông xấu xa nhất trên thế giới, cô sẽ nói không phải Quyền Đế Sâm thì là ai?
Uổng cho hết lần này tới lượt khác luôn trông lạnh lùng uy nghiêm, khuôn mặt đẹp trai, không hề để lộ cảm xúc nội tâm của mình.
Quyền Đế Sâm nhìn từng vết thương nông sâu trên người cô, cẩn thận thoa thuốc cho cô, thỉnh thoảng còn cảm nhận được cơn run rẩy không tự chủ.
Anh xoa xong vết thương sau lưng rồi lật cô qua.
Bây giờ cô đang nằm ngửa trên đùi anh, Mặc Sơ định thần, đối diện với đôi mắt thâm thúy ngập tràn ý cười kia, có lẽ anh đang chê cười vì cô nghĩ đến chuyện kia cũng nên.
“Nào, bây giờ là phía trước.” Giọng nói từ tính của Quyền Đế Sâm như tiếng đàn Cello ưu nhã. Rõ ràng anh nói rất đứng đắn, nhưng không hiểu sao Mặc Sơ lại hiểu nhầm. Cô lấy hai tay che mặt, không dám nhìn anh.
Quyền Đế Sâm thoa thuốc lên bụng cô, trí tưởng tượng của con nhóc này còn thú vị hơn anh nhiều. Trước đây anh còn tưởng cô là một cô gái đàng hoàng chững chạc, nào ngờ cô lại khiến anh phải suy nghĩ khác đi.
“Được rồi.” Anh đặt lọ thuốc sang một bên, đỡ cô lên rồi để cô dựa vào trong ngực mình.
Cô chôn chặt khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực anh, ai mà biết người đàn ông này đến để thoa thuốc chứ! Mấu chốt là anh khiến cô không ngừng liên tưởng, làm cô hiểu nhầm liên tục.
Dù cách một tầng áo sơ mi hơi mỏng, Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được khuôn mặt nhỏ nóng lên vì xấu hổ của cô gái trong ngực. Mặc Sơ xấu hổ không dám ngẩng đầu, Quyền Đế Sâm lại vui vẻ hưởng thụ thời gian thân mật với người đẹp nằm trong lòng mình.
Chỉ là bọn họ sẽ ôm nhau cả tối như vậy ư? Dù sao Mặc Sơ không dám làm gì, cô tình nguyện chôn mặt vào ngực anh chứ không dám nhìn mắt anh. Mùi hương trên người cô từ từ thấm vào hơi thở của Quyền Đế Sâm, anh nhìn mái tóc cô, đen nhánh xinh đẹp, vô cùng mềm mại.
Lúc này vô cùng yên tĩnh, nhưng có hai trái tim lại không ngừng đập thình thịch. Bỗng di động của Mặc Sơ vang lên, là tiếng tin nhắn Wechat gửi tới, dù giấu dưới gối đầu cũng nghe thấy rõ.
Mặc Sơ vội nhân cơ hội lẩn ra khỏi ngực anh: “Để tôi xem thử đã, không biết có phải khách gửi tới không.”
Cô nhanh chóng chạy tới bên giường, lấy điện thoại từ dưới gối lên xem.
Bây giờ cô đang đưa lưng về phía anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được khuôn mặt mình như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Cô đọc tin mà cục cưng gửi tới, nhanh chóng trả lời lại, dặn hai đứa trẻ ngủ sớm một chút.
Quyền Đế Sâm nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, anh cũng đứng lên, không nói gì nữa, chẳng qua trên môi lại nở nụ cười hiếm thấy.
Ban đêm, hai người phòng ai nấy ngủ.
Sáng hôm sau, từ khi tỉnh dậy tới giờ Mặc Sơ vẫn không dám nhìn anh, cô vừa ra khỏi phòng đã thấy xe của anh mở ra. Quyền Đế Sâm cho hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cô luống cuống không thôi: “Xuống gara xe chọn một chiếc cô thích mà đi.”
Anh nói xong liền lái xe đi ngay.
Mặc Sơ phát hiện dáng vẻ lúc nói chuyện của anh rất hời hợt, cứ như đi mua hoa quả ở siêu thị, dù là táo, chuối, lê hay ô mai, dứa, dưa hấu, cô muốn ăn gì cứ việc chọn là được.
Mặc Sơ vô cùng kích động, cô chạy tới bãi đỗ xe để xem, chẳng trách người ta nói đàn ông thích xe, phụ nữ thích quần áo đẹp.
Nhà để xe của Quyền Đế Sâm như một triển lãm xe thu nhỏ, loại xe nào cũng có.
Cô vui vẻ sờ chiếc này rồi lại qua chiếc khác, sau đó phát hiện một chuyện quan trọng, đó là cô không có bằng lái thì lái xe kiểu gì?
Mặc Sơ vui hụt một lần, cuối cùng vẫn quyết định ra khỏi khu biệt thự để đến bến tàu, ngồi tàu điện ngầm đi làm.
Chết rồi, cô quên hỏi có phải anh nhúng tay vào chuyện Thải Tiểu Mãn hay không. Ngay khi Mặc Sơ đang trên đường đến bến tàu ngầm, Quyền Đế Sâm lái xe quay về, anh quên cầm theo giấy tờ quan trọng trong phòng, khi thấy cô bước ra, anh lập tức cho xe đỗ xịch lại.
Mặc Sơ hơi bất ngờ, sao anh lại quay về?
Chỉ trong một thoáng, đôi con người lạnh lùng thâm sâu của Quyền Đế Sâm chợt nhắm lại: “Sao không lái xe?”
Anh cho cô, vậy mà cô không muốn?