Nếu như nói về ban đầu chỉ lựa chọn tác phẩm, San San còn có thể bộc lộ tài năng, thế nhưng Mặc Hàm lại vẽ một bức tranh cát ngay trước mặt mọi người, chinh phục tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Ngay cả Phương Kiến Hải cũng tâm phục khẩu phục, bởi vì anh ta cảm thấy vô cùng áy náy với bạn người bạn nhỏ Mặc Hàm nên đã chủ động xin từ chức.
San San cũng không còn mặt mũi nào để gặp ai, cô bé nhận sự đả kích này, bố mẹ cũng nên nghĩ lại về bản thân mình.
Quyền Đế Sâm cũng nghiêm khắc thẩm tra những tác phẩm khác của anh ta, đối với việc nhân viên của mình làm việc chung mà xen lẫn tình cảm riêng, anh yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Nguyên tắc dùng người của anh là chỉ dùng người tài năng chứ không dựa vào những mối quan hệ khác, muốn sống như sâu gạo, cầm tiền lương của công ty để ăn tiêu!
Mặc Hàm chào tạm biệt Quyền Đế Sâm, Đại Chu đi cùng ở bên cạnh.
"Chú kỵ sĩ, cháu thích chú!" Mặc Hàm không chút ngượng ngùng lên tiếng bày tỏ: "Cháu có thể gả cho chú không?"
Đại Chu vừa nghe thấy thì cảm thấy vô cùng khó chịu, Mặc Hàm là cô dâu nhỏ của cậu bé kia mà!
Mặc Hàm vô cùng trẻ con nói một câu, lại chọc cười Quyền Đế Sâm.
Anh vỗ nhẹ lên đầu cô bé, hai người cách nhau hai mươi mấy tuổi đấy!
Lại nói chiều cao không phải là khoảng cách, tuổi tác cũng không là vấn đề, điểm mấu chốt chính là làm sao một cô bé còn nhỏ như vậy có thể trở thành vợ anh chứ?
"Công chúa nhỏ của chú, chờ cháu lớn lên đã!" Quyền Đế Sâm cười lên.
Mặc Hàm nghiêm túc nói: "Chờ tới khi cháu trưởng thành, cháu sẽ có thể gả cho chú ngay đúng không? Thế bây giờ chú đồng ý nhận lời cầu hôn của cháu sao?"
Quyền Đế Sâm sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên được một cô bé năm tuổi cầu hôn, đúng là thế giới rộng lớn, không thiếu những điều lạ!
Advertisement
"Vậy thì chú không thể kết hôn với người khác đâu đấy! Nhất định phải chờ cháu lớn lên! Cháu phải trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của chú!" Mặc Hàm còn hôn một cái lên gò má của anh: "Đây là nụ hôn đính ước của chúng ta đáy!"
Hiếm khi Quyền Đế Sâm dịu dàng, ấm áp như thế: "Cháu có thể mãi mãi là công chúa nhỏ của chú, nhưng không thể là cô dâu của chú được!"
Mặc Hàm cắt câu lấy nghĩa: "Nếu cháu mãi mãi là công chúa nhỏ của chú, vậy thì mẹ cháu sẽ là cô dâu của chú!"
Quyền Đế Sâm cảm thấy đứa bé này vô cùng lợi hại, chỉ số thông minh đã sớm vượt ra khỏi những đứa bé cùng tuổi! . Truyện Mỹ Thực
Anh không muốn làm tổn thương một đứa bé, nhưng cũng không thể cho cô bé một cam kết không thể thực hiện, anh trả lời: "Chú sẽ lấy vợ sinh con, nhưng không phải là mẹ con cháu!"
Vẻ mặt Mặc Hàm trở nên vô cùng đau lòng, nếu anh thật sự là bố của bọn họ thì sao lại cưới người khác, còn sinh con!
Hừ! Mặc Hàm không thèm để ý tới anh!
Trên đường trở về cùng Đại Chu, khuôn mặt nhỏ bé của Mặc Hàm không mấy vui vẻ.
Đại Chu mua kem cho cô bé ăn: "Mặc Hàm, cậu thật sự muốn gả cho người khác sao? Mặc dù tớ không cao bằng chú ấy, cũng không đẹp trai bằng chú ấy, thế nhưng tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt! Cho cậu tất cả kem của tớ, tất cả quà vặt của tới cũng sẽ cho cậu hết, tiền tiêu vặt của tớ cũng cho cậu luôn! Tất cả mọi yêu cầu của cậu, tớ sẽ đồng ý vô điều kiện..."
Mặc Hàm bị cậu bé chọc cười: "Tớ muốn cưỡi ngựa..."
Đại Chu lập tức hạ người xuống: "Leo lên cưỡi đi, tớ rất khỏe đấy!"
Mặc Hàm leo lên lưng của cậu bé, hai đứa bé vừa cười đùa vừa vui chơi.
Khi Quyền Đế Sâm làm xong công việc, trở về nhà, Mặc Sơ đang tưới cây, cắt tỉa cành lá.
Dưới đèn đường buổi tối, trên tay cô đang cầm một cây kéo thật lớn, chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lên, mỗi cành cây đều được cắt thành hình cái dù, đón ánh nắng mặt trời, mưa và sương để sinh trưởng.
"Tôi cho người tới làm những việc này là được!" Quyền Đế Sâm đến trước mặt cô.
Mặc Sơ ngẩng đầu, nhìn anh cười một tiếng: "Không sao, thể lực và trí não kết hợp, linh cảm của tôi sẽ tuôn ra như suối trào. Bình thường khi làm kế hoạch, thỉnh thoảng gặp khó khăn thế thì sẽ tôi đi làm việc khác."
Quyền Đế Sâm thấy chóp mũi của cô rịn mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt to tránh né. Anh đưa tay ra, giúp cô vén tóc ra sau tai.
Động tác thân mật đột ngột này khiến Mặc Sơ hơi ngượng ngùng.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay của anh, cô cũng có thể cảm nhận được mùi vị đang lan tràn tới. Ở trong vườn hoa, dưới những ánh sao, đang dần dần bao vây cô.
"Bà Quyền, vất vả rồi!" Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.
Mặc Sơ có hơi hờn dỗi ngắm nhìn anh: "Anh Quyền, quá khen!"
Anh đưa tay ôm lấy cô, cây kéo trên tay cô rơi trên mặt đất, cô ở trong lòng anh: "Tôi có thể tự đi được, hơn nữa cả người tôi đang đầy mồ hôi!"
"Tắm chung đi..." Tiếng nói khàn khàn mê người của Quyền Đế Sâm truyền tới.
Mặc Sơ hơi căng thẳng ôm lấy cổ anh, ngôn ngữ của chúng ta đúng là uyên bác, tắm chung có rất nhiều nghĩa, đặc biệt là khi một người đàn ông nói với một người phụ nữ.
Có thể là cùng nhau ngâm trong bồn tắm, quấn quýt, tựa sát vào nhau trong làn nước trong suốt...
Cũng có thể là ở trong phòng tắm ba trăm sáu mươi độ đều không góc chết, thân mật kết hợp, nhìn toàn cảnh những bí ẩn của nhau...
Cũng có thể chỉ đơn thuần xối nước tắm, hoặc chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm...
Quyền Đế Sâm ôm cô lên lầu, sau đó anh định ôm cô đi thẳng vào trong phòng tắm, Mặc Sơ vội vàng nói: "Tôi muốn lấy mặt nạ trong túi xách..."
Bởi vì có lúc bận rộn, quá mệt mỏi, cô cũng vừa tắm vừa đắp mặt nạ.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô, người phụ nữ thích làm đẹp đúng là khiến người ta càng thích.
Anh thả cô xuống, Mặc Sơ mở túi xách ra: "Ơ lạ thật, mặt nạ của tôi đâu rồi? Tôi nhớ rõ là lúc ở trung tâm thương mại, tôi đã bỏ vào rồi kia mà!"
Chẳng lẽ cô quên rồi sao? Nhìn xem trí nhớ của cô này!
Quyền Đế Sâm đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ cô.
Túi xách của Mặc Sơ khá to, hơn nữa đồ đạc bên trong cũng nhiều, cô quyết định đổ tất cả ra ngoài, một đống đồ nằm trên đất.
"Tìm được rồi!" Mặc Sơ hoan hô, mặc dù cô còn trẻ, năm nay chỉ mới hai mươi bốn tuổi, thế nhưng phụ nữ trẻ thì phải biết chăm sóc mới có thể giữ gìn sắc đẹp của mình lâu dài.
Mặc Sơ cầm một chiếc mặt nạ trên tay, lúc cô định đi vào phòng tắm thì Quyền Đế Sâm khom người nhặt một cái chai nhỏ.
Cái chai nhỏ này đã lăn đến chỗ anh lúc Mặc Sơ đổ đồ trong túi xách ra ngoài.
Quyền Đế Sâm nhặt lên, sắc mặt anh nhanh chóng trầm xuống.
Ánh mắt ác liệt của anh nhìn về phía Mặc Sơ, Mặc Sơ bị vẻ mặt thay đổi đột ngột của anh dọa lui về sau một bước.
Vừa rồi bầu không khí còn ấm áp mập mờ, bây giờ nhiệt độ trong phòng đang dần hạ xuống!
Quyền Đế Sâm giơ cái chai nhỏ trong tay, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh lùng: "Ai cho cô dùng thứ này?"
Lúc người đàn ông này cưng chiều cô, có thể cưng chiều cô tới tận mây xanh!
Lúc người đàn ông này trở nên bá đạo, cô không có chút quyền tự chủ nào!
Mặc Sơ nhìn anh, cảm thấy anh sắp làm cô chết cóng rồi!
Cô nhẹ giọng nói: "Điều này tốt cho cả anh và tôi"
Quyền Đế Sâm giễu cợt: "Cô thật sự biết cân nhắc cho tôi đấy Mặc Sơ!"
Mặc Sơ bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm, cô hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh.
Anh là khách hàng quan trọng của công ty cô, đương nhiên cô nên cân nhắc vì anh!
Toàn bộ phòng ngủ bị tràn ngập áp suất thấp.
Mặc Sơ cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng hơi khó khăn.
Chỉ là cô không ngờ là vì chuyện này mà Quyền Đế Sâm sẽ tức giận như vậy.