Khi Mặc Sơ tỉnh lại, cảm thấy xung quanh đều tối đen, cô chết rồi sao?
Bây giờ cô đang ở đâu? Là thiên đường hay địa ngục hay là trần gian?
Cô muốn nhúc nhích cơ thể thế nhưng lại phát hiện mình đang bị trói.
Tệ thật!
Đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, đầu cô bị một chiếc chụp mắt màu đen che kín, Cô không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết người trước mặt mình là ai.
Bây giờ cô rất sợ hãi.
Đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng lướt qua mặt cô, sau đó lại đi xuống cổ cô. Cô có thể cảm nhận được tay người này rất nhỏ.
Chẳng lẽ là phụ nữ sao?
"Cô là ai? Thả tôi ra?" Mặc Sơ lập tức nói.
Thế nhưng không có ai trả lời cô.
Từng giây từng phút trôi qua, mà cô cũng bị giày cò từng giây từng phút.
Advertisement
Ai đã đẩy cô xuống hồ bơi, ai đã vớt cô lên rồi lại đưa cô tới nơi không biết tên này chứ?
Cô không biết còn ai có thể cứu mình, Quyền Đế Sâm có biết cô mất tích không?
Cô có thể cảm nhận được là anh vẫn còn tức giận.
Anh đang tức giận, có biết tình cảnh hiện giờ của cô không?
Trong tòa nhà Tập đoàn Đế Quốc, Quyền Đế Sâm đang họp. Cả ngày hôm nay, vẻ mặt anh đều không thoải mái.
Mắng giám đốc các bộ phận một lượt, sau đó trợ lý Tả Điện Vũ của anh cũng không may mắn tránh thoát.
Đương nhiên khi boss mắng chửi người, mọi người cũng chỉ có thể yên lặng, ngoan ngoãn nghe anh mắt, có lẽ anh mắng thoải mái là xong.
Sau khi tan họp, có người thấp giọng hỏi Tả Điện Vũ: "Tổng giám đốc Quyền sao thế?"
"Tôi cũng không biết." Tả Điện Vũ cũng cảm thấy như rơi vào sương mù, đương nhiên anh ta biết, kể từ khi Quyền Đế Sâm đi đến buổi tiệc ở hồ bơi, cả người anh giống như thuốc súng, cứ như hở tí là có thể nổ ngay lập tức.
Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, Tả Điện Vũ lập tức gọi điện thoại cho Mặc Sơ nhưng không ai nghe máy. Anh ta lại gọi đến số máy bàn của công ty, thế nhưng cũng không có ai bắt máy.
Tả Điện Vũ cảm thấy đây không giống tính cách của Mặc Sơ, cô luôn luôn tận tụy trong công việc, sao lại không nghe điện thoại chứ?
Tả Điện Vũ lại gọi điện thoại cho Triển Lê Hàn: "Tổng giám đốc Triển, tôi muốn hỏi một chút là vì sao cô Mặc lại không nhận điện thoại của tôi."
"Cô ấy không có ở công ty." Triển Lê Hàn nhìn phòng làm việc của Mặc Sơ: "Buổi chiều cô ấy có một buổi tiệc hồ bơi, tới giờ vẫn chưa về."
"Cảm ơn tổng giám đốc Triển." Tả Điện Vũ lại gọi cho khách sạn, khách sạn nói buổi tiệc hồ bơi đã kết thúc từ sớm, cũng không còn ai ở hồ bơi."
Tả Điện Vũ lập tức vừa gọi điện thoại vừa gõ cửa phòng làm việc của Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, có thể cô Mặc đã xảy ra chuyện rồi!"
Chân mày Quyền Đế Sâm cứng đờ: "Nói mau!"
"Tôi gọi điện thoại cho cô Mặc, nhưng cô ấy lại không nghe điện thoại, tổng giám đốc Triển cũng nói rằng cô ấy chưa quay lại công ty. Bên phía khách sạn cũng tìm thấy một bộ đồ nữ bị xé nát tan tành ở chỗ hồ bơi." Tả Điện Vũ lập tức trả lời: "Cô Mặc là một người sống có tổ chức có quy củ, cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà chơi trò mất tích như thế."
"Đi thôi." Quyền Đế Sâm nói: "Chúng tôi mau chóng đến hiện trường, anh điều tra camera giám sát, xem có dấu hiệu gì khả nghi hay không."
Buổi chiều, đúng là Quyền Đế Sâm hơi tức giận, cô tổ chức một bữa tiệc tươi đẹp diễm lệ, anh nào cần những thứ này?
Đương nhiên tối hôm qua, khi phát hiện cô dùng thuốc ngừa thai, tâm trạng của anh đã cảm thấy khó chịu.
Người phụ nữ này thật sự chẳng hiểu được suy nghĩ trong lòng anh.
Sau khi Quyền Đế Sâm đến hiện trường, nước trong hồ bơi đã được thay đổi, không còn một chút dấu vết trước đó.
Tả Điện Vũ tới điều tra camera giám sát: "Tổng giám đốc Quyền, đa số đều là người đẹp được tuyển chọn kỹ, nếu như nói bọn họ hại cô Mặc, dường như có chút gượng gạo. Có một người có vẻ khả nghi, chính là nhân viên dọn vệ sinh. Toàn bộ quá trình cô ta vẫn luôn đeo khẩu trang che miệng mũi, nhưng khi tôi so sánh cơ thể và động tác của cô ta thì có chút tương tự với Thải Tiểu Mãn."
Quyền Đế Sâm gật đầu một cái: "Thải Tiểu Mãn vẫn luôn oán hận Mặc Sơ, cô ta sẽ hại Mặc Sơ. Mau thông báo cho cảnh sát, tìm ra chỗ ẩn náu của Thải Tiểu Mãn."
Mặc Sơ cảm thấy sắc trời đã tối, lúc ánh đèn chiếu sáng, xuyên qua chụp mắt màu đen, cô có thể nhìn thấy một chút ánh sáng yếu ớt.
Đột nhiên chụp mắt của cô bị lấy ra.
Cô không chịu nổi ánh sáng mãnh liệt, nhắm mắt lại, nhưng lại cảm nhận được có người đang lột quần áo của cô.
"Dừng tay." Mặc Sơ kêu lên.
Cô nhanh chóng dùng cơ thể va vào người đang lột quần áo mình, cuối cùng mắt cô cũng thích nghi được với ánh sáng, cô nhìn cô ta: "Là cô!"
"Đúng thế, là tôi!" Ánh mắt Thải Tiểu Mãn hiện lên ánh sáng lạnh như rắn độc: "Mặc Sơ, cô hại tôi thê thảm như thế, bây giờ tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác bị người khác lột đồ rồi quay video."
"Đó là do cô tự tìm." Mặc Sơ thấp giọng trách mắng: "Nếu cô không photoshop những bức ảnh khó coi kia, nếu cô không hãm hại tôi, nếu cô không muốn trở thành diễn viên nổi tiếng, muốn một bước lên mây, sao cô gặp phải kết quả như thế này mà vẫn không biết tỉnh lại thế? Trái lại cô lại còn hại tôi lần nữa, nhưng tôi nói cho cô biết, nhất định Tổng giám đốc Quyền sẽ tìm tới đây. Đến lúc đó, cô không chỉ khó bảo vệ được tính mạng của mình."
Thải Tiểu Mãn cười gằn nói: "Quả nhiên cô đã leo lên giường của Tổng giám đốc Quyền."
Cô ta xé quần áo trên người Mặc Sơ để lộ phần da trắng như tuyết, mặc dù là chuyện đã xảy ra hôm qua thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những dấu hôn trên người cô.
"Nhìn xem này." Thải Tiểu Mãn ghen tị nhìn cô: "Bằng cái gì mà cô có thể phát sinh quan hệ thân mật như thế với Tổng giám đốc Quyền, cô là cái thá gì? Cô nhìn những dấu vết này đi, cô có chối được nữa không? Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ chụp lại cảnh cô chết, xem như kỷ niệm cuối cùng cho cô."
Mặc Sơ lập tức mắng: "Tôi chết thì cô có thể sống tốt sao? Cô đừng có mơ nữa, giết người thì phải đền mạng đấy! Bây giờ cô thả tôi ra, tôi còn có thể xin tha thứ giúp cô trước mặt quan tòa, nếu không, cô sẽ không thể tưởng tượng nổi hậu quả đâu."
Thải Tiểu Mãn cầm con dao trong tay, bắt đầu khua tay múa chân: "Tổng giám đốc Quyền thích cô chỗ nào thế? Chẳng lẽ là gương mặt này, hay là làn da trắng nõn nà của cô? Nhưng mà mặc kệ là anh ta thích điểm nào, tôi sẽ lột da cô, cũng cướp lấy gương mặt của cô. Nếu như tôi biến thành dáng vẻ của cô thì Tổng giám đốc Quyền sẽ thích tôi nhỉ?"
Quá biến thái!
Mặc Sơ nghe mà muốn nôn.
Trình độ vô liêm sỉ của người đúng là đổi mới nhận thức của cô.
Kết quả, Thải Tiểu Mãn rạch một đường, ngay chỗ vết hôn rõ ràng trên vai cô, máu tươi cũng bắt đầu chảy ra.
"Cô nhìn đi Mặc Sơ, đây chính là dấu vết cho Tổng giám đốc Quyền lưu lại. Tôi sẽ cho cô thêm một đóa hoa nhỏ trên mỗi dấu vết mà anh ta cho cô." Thải Tiểu Mãn cười ha ha như điên: "Chờ tới khi máu của cô khô lại, tôi sẽ lột da của cô, như vậy tôi có thể trở thành bà Quyền rồi, tôi muốn cái gì thì có cái đó."
"Thải Tiểu Mãn, cô thật sự sẽ không thể chết tử tế." Mặc Sơ đau đến mức nhíu mày. Xem ra rất nhiều người sắp nổi điên vì muốn cái danh bà Quyền này rồi.
Thải Tiểu Mãn thâm độc lên tiếng: "Cô câm miệng cho tôi, nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ cho cái miệng cô một nhát đấy."
Lúc nói, Thải Tiểu Mãn thật sự đưa con dao đến bên mép Mặc Sơ, lưỡi dao vô cùng sắc bén.