Mặc Sơ đi bộ một mình trên đường, Cố Vãn Vãn xem tin xong, gọi cho cô mất cuộc.
Cô ngồi dưới đèn đường, lấy điện thoại di động ra.
Cô nhìn ba chữ Cố Vãn Vãn, cuối cùng có thể cảm nhận được tâm trạng của Cố Vãn Vãn!
Cô nghe điện thoại: "Vãn Vãn..."
Ở đầu dây bên kia, Cố Vãn Vãn giận dữ đùng đùng nói: "Tớ gọi cho cậu rất nhiều cuộc, sao cậu không nhận điện thoại của tớ?"
"Vừa rồi tớ bận!" Mặc Sơ rất cảm động, Cố Vãn Vãn thế mà vẫn gọi điện thoại cho cô.
Cố Vãn Vãn lập tức nói: "Cậu và Quyền Đế Sâm là chuyện gì xảy ra? Cậu vừa nói cho tớ là cậu và anh ấy kết hôn rồi, tại sao anh ấy lại tuyên bố tin cưới Long Yên?"
"Hôn nhân của tớ và anh ấy không phải vì tình yêu." Mặc Sơ giải thích: "Bây giờ ấy và Long Yên thích nhau, đính hôn thì cùng là chuyện tốt đối với hai nhà Quyền, Long..."
"Tại sao Quyền Đế Sâm có thể như vậy?" Cố Vãn Vãn nổi giận: "Anh ta cho rằng anh ta là ai? Anh ta có thể tùy ý đùa bỡn người ta, sau đó lại lựa chọn một người phụ nữ khác để kết hôn à? Sơ Sơ, cậu đang ở đâu? Chúng ta đi tìm anh ta tính sổ!"
Mặc Sơ nghe đến đây, bỗng nhiên cảm động bật khóc.
Cố Vãn Vãn vẫn là bạn thân nhất của cô, cô ấy vẫn là trọng tình trọng nghĩa như vậy!
"Không cần dâu Vãn Vãn, cảm ơn cậu..." Mặc Sơ nghẹn ngào nói: "Hôn nhân không tình yêu, sớm muộn gì cũng phải kết thúc..."
"Vậy tại sao anh ta phải kết hôn với cậu?" Cố Vãn Vãn vẫn không thuận theo không buông tha: "Dù sao anh ta chơi đùa với ai cũng không liên quan đến tớ, nhưng tớ không cho phép anh ta đùa bỡn cậu, cậu là bạn thân nhất của tớ... Tớ và anh tớ đi tìm anh, cậu lập tức tới ngay, giờ phút này anh ta vẫn còn ở khách sạn hưởng thụ sung sướng đấy..."
Advertisement
Cố Vãn Vãn nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Mặc Sơ lo lắng Cố Vãn Vãn làm lớn chuyện, cô cũng chỉ có thể chạy tới khách sạn mà Cố Vãn Vãn nói.
Lúc cô đến, Cố Vãn Vãn tạt một ly rượu vào mặt Quyền Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, anh là tên khốn kiếp!"
Cố Trạch Dã cũng ngăn cản không kịp, anh ta vươn tay kéo Cố Vãn Vãn sang một bên: "Vãn Vãn, có gì thì nói là được!"
"Có cái gì hay mà nói?" Cố Vãn Vãn hét lên: "Sơ Sơ là bạn thân nhất của em, người ta đắc tội anh ta ở đâu mà anh ta cưới người ta, sau đó lại cưới người khác? Ở trong mắt của anh, anh coi hôn nhân là cái gì vậy? Là một kế hoạch hợp tác kinh doanh sao?"
Quyền Đế Sâm đang dùng cơm với khách hàng, cô chủ nhà họ Cố cô cũng chẳng biết sợ ai, cô ầm ĩ thế này, khách hàng hơi lúng túng, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đi trước, chuyện hợp tác thì chúng ta dành thời gian bàn lại sau."
Lúc rời đi, khách hàng nhìn Mặc Sơ đang đứng ở cửa một chút rồi sải bước rời đi.
Mặc Sơ đi vào, cô kéo tay Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu bình tĩnh một chút!"
"Tớ làm sao mà bình tĩnh được?" Cố Vãn Vãn vừa nhìn thấy cô tới, lập tức tức giận nói: "Sơ Sơ, tớ không bình tĩnh được! Cậu và anh ta kết hôn, tớ rất tức giận, nhưng mà anh ta đùa bỡn cậu như vậy, tớ càng tức giận hơn!"
"Chúng ta đều là người trưởng thành, không cần phải nói những lời này." Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Lúc tớ và Tổng giám đốc Quyền đăng ký kết hôn, tớ đã nghĩ đến chuyện sẽ ngày này! Được rồi, tớ cũng không hiểu là cậu kích động như vậy làm gì?"
Cố Vãn Vãn trợn mắt nhìn cô: "Cậu thật sự không tức giận hả?"
"Không tức giận!" Mặc Sơ còn giương khuôn mặt vui vẻ lên: "Cậu đúng là một cô bé ngốc! Được rồi cầm khăn lông lau rượu trên mặt cho Tổng giám đốc Quyền chút đi."
"Tớ không lau!" Cố Vãn Vãn lắc đầu.
Mặc Sơ cầm một khăn lông sạch sẽ, đi tới trước mặt Quyền Đế Sâm, rượu không chỉ tạt lên mặt mà còn văng lên áo sơ mi của anh, chảy đến bụng anh.
Mặc Sơ nhẹ nhàng lau rượu trên mặt cho anh,, vẫn không nói chuyện.
Cố Trạch Dã thì lại nghiền ngẫm nhếch khóe môi, tựa như đang chờ xem kịch hay!
"Quần áo đều ướt rồi, trở về tắm thay đồ đi!" Mặc Sơ dịu dàng nhìn anh.
Quyền Đế Sâm gật đầu, sải bước đi ra ngoài.
Mặc Sơ tạm biệt Cố Trạch Dã và Cố Vãn Vãn: "Tớ đi trước!"
Trước khi đi, cô lại ôm lấy Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cảm ơn cậu không giận tớ! Tớ vẫn luôn rất lo lắng, sợ tình bạn của chúng ta tan vỡ! Cảm ơn cậu, Vãn Vãn..."
"Cậu mới là con nhỏ ngốc nhất, mặc kệ người khác đùa bỡn, còn nói đỡ cho người ta!" Cố Vãn Vãn trợn mắt nhìn cô.
Mặc Sơ lại cười: "Nhiều khi thông minh nhưng giả ngu mà! Hơn nữa trăm sông đổ về một biển, có thể bao dung mới vĩ đại!"
Cố Vãn Vãn đau lòng nhìn cô: "Cậu có yêu anh ta không?"
"Không yêu!" Mặc Sơ quả quyết nói.
Cho dù có một chút xíu tơ tình cũng bị cô chặt đứt hoàn toàn!
Giữa bọn họ không có tình yêu, kết thúc như vậy cũng tốt.
Cố Vãn Vãn gật đầu, cô nhìn về Cố Trạch Dã: "Anh à, từ nay về sau tuyệt giao với anh ta đi!"
Cố Trạch Dã vỗ nhẹ lên đầu Cố Vãn Vãn: "Đúng là một đứa con nít, toàn nói mấy câu trẻ con!"
"Anh có tuyệt giao với anh ta không? Nếu anh không tuyệt giao với anh ta, em cũng không nhận anh là anh trai nữa đâu!" Cố Vãn Vãn uy hiếp anh ta.
Ngược lại lời này lại chọc cười Cố Trạch Dã và Mặc Sơ.
"Thật ra thì tớ rất hâm mộ cậu đấy Vãn Vãn. Cậu có một người anh yêu thương, cưng chìu cậu như vậy..." Mặc Sơ cười nói.
Đột nhiên Cố Vãn Vãn cũng cười: "Sơ Sơ, không bằng cậu và anh ấy yêu nhau đi. Tớ bảo đảm, chắc chắn anh ấy chỉ tốt với một người phụ nữ là cậu. Quyền Đế Sâm kết hôn với gái khác là tổn thất của anh ta! Wow, nếu như cậu làm chị dâu của tớ, chúng ta sẽ thân càng thêm thân..."
"Khụ khụ..." Cố Trạch Dã ho nhẹ hai tiếng: "Vãn Vãn, không được phép nói bừa!"
"Người ta nói bừa khi nào!" Cố Vãn Vãn kéo tay Cố Trạch Dã, nũng nịu: "Anh à, nếu anh cưới người khác, có thể em sẽ ghét bỏ, nhưng Sơ Sơ thì khác..."
Cố Trạch Dã cắt đứt lời cô ấy: "Được rồi! Em đừng nhọc lòng về những chuyện này nữa! Không phải em muốn đến chợ thủy sản mua một con rùa đen về nuôi à!"
"Đúng vậy, anh không nói thì em quên rồi!" Cố Vãn Vãn cười nói, cô ấy nhìn về Mặc Sơ: "Đi cùng đi! Cậu cũng nuôi một con rùa đen, đặt tên là Quyền Đế Sâm!"
Mặc Sơ cười: "Hai người đi đi! Tớ không đi."
Sau khi ra khỏi khách sạn sau, cô thấy xe của Quyền Đế Sâm vẫn còn đậu ở đây.
Cô đi tới, tài xế mở cửa xe cho cô: "Cô Mặc, mời lên xe!"
Mặc Sơ ngồi lên xe, ngồi ghế sau với Quyền Đế Sâm.
Anh không nói gì, cô cũng vậy.
Không khí trong xe rất yên lặng, hay là lúc chia tay đều như vậy đi!
Hai người trở lại vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, Mặc Sơ vẫn như thường ngày, lấy dép cho anh đổi, cởi cà vạt giúp anh...
Bỗng nhiên, một bàn tay nâng cằm cô lên.
Đó là bàn tay to của Quyền Đế Sâm, ngón tay thô ráp là ký hiệu đặc trưng của anh.
Anh nhìn từ trên cao nhìn xuống, khí thế mạnh mẽ, cô cũng ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt hơi dịu dàng và ấm áp.
Anh giống như đang dò xét cô, xem vẻ mặt để thấy sự biến hóa trong lòng cô.
Lúc này bầu không khí còn quái dị hơn trên xe.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, anh và cô đều không nói gì, cũng không có động tác.
Bỗng nhiên anh cúi đầu hôn lên môi cô...
Hôn như cuồng phong bão táp, hận không thể nuốt trọn cô vào bụng.