"Đế Sâm." Mặc Sơ có chút nóng nảy gọi anh lại.
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, cô và anh cũng trải qua quá nhiều.
Lúc Mặc Sơ trở về nơi quen thuộc này, cô lại có cảm giác như được sống lại.
Chỉ là người đàn ông này, cho dù là trước đây hay bây giờ, cũng luôn đối xử với cô như lúc đầu.
Sắc mặt của cô vẫn vô cùng tái nhợt, ngày hôm nay cô trải qua còn nhiều chuyện hơn cuộc đời vài người. Hoặc có thể nói còn trải nghiệm nhiều hơn mấy đời người ta.
Khi Quyền Đế Sâm ôm cô trở lại nơi này, đột nhiên cô cảm thấy ở trước mặt anh, cô hoàn toàn không cần phải dùng chân. Chỉ cần có anh ở đó, anh có thể ôm cô đến bất cứ nơi nào mà cô muốn.
Quyền Đế Sâm đặt cô vào trong bồn tắm, anh xả nước ấm cho cô: "Được rồi, anh không đi, anh sẽ tắm với em."
Tiếng nói của anh vừa trầm vừa chậm, mặc dù mới vừa trải qua nguy hiểm chấn động lòng người, nhưng mà anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Dù sao người như anh trải qua quá nhiều tình cảnh to lớn, cũng trải qua quá nhiều mưa đạn.
Anh nhẹ nhàng cởi chiếc váy dài đã hoàn toàn bị nước biển làm ướt của Mặc Sơ, đặt cô vào trong nước ấm, nhìn cô giống như một yêu tinh đang bị thương, anh chỉ ngồi bên cạnh cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô.
Mặc Sơ nhìn anh, cô nhỏ giọng nói: "Em muốn ôm anh."
Quyền Đế Sâm biết lúc này cô vẫn còn rất sợ, cô muốn ôm anh, cô không muốn ở đây một mình cũng là chuyện bình thường.
"Nhưng mà anh cũng phải cởi quần áo." Quyền Đế Sâm cởi cúc áo sơ mi, mặc dù anh đã uống khá nhiều rượu trong tiệc, nhưng lúc này lại tỉnh táo khác thường.
Mặc Sơ có chút xấu hổ, nhưng mà cô vẫn gật đầu chắc nịch.
Có người vì cô mà phấn đấu, không màng bản thân, cô còn phải lo lắng gì nữa chứ?
Quyền Đế Sâm để mặc cô ngâm mình trong nước ấm, tốc độ cởi quần áo của anh cũng không nhanh, cởi áo sơ mi và tụt quần ra.
Mặc Sơ hơi cắn cắn môi, ánh mắt dời sang chỗ khác.
Lúc nước trong bồn tắm tràn đầy, cô đã nằm trong lòng anh.
Bồn tắm nhà anh rất lớn, đủ chỗ cho hai người cùng ngâm mình bên trong.
Mặc Sơ chủ động rúc vào lòng anh, hai tay ôm chặt vòng eo tràn đầy sức lực của anh, tựa đầu vào vòm ngực kiên cố của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Anh cũng không nói gì nữa.
Quyền Đế Sâm đưa tay ôm cô vào lòng, giúp cô bình tĩnh tâm tình của mình.
Anh không thúc giục cô làm gì, cũng không nói gì.
Giờ phút này không có gì khiến người khác cảm thấy ấm áp hơn là tựa sát vào nhau.
Không biết qua bao lâu, mặc dù nước đã lạnh đi một chút, nhưng mà bởi vì có cơ thể nóng như lửa của Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau khi ổn định tâm tình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đế Sâm, tất cả mọi thứ ngày hôm nay là thật sao?"
"Cô bé ngốc." Quyền Đế Sâm xoa nhẹ tóc cô: "Em nói xem, em cảm thấy giả ở đâu?"
"Em không biết." Mặc Sơ có chút sốt ruột lắc đầu: "Chỉ là em cảm thấy điều này nằm ngoài dự đoán của em, em không ngờ đây là kết cục của chúng ta."
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: "Mặc Sơ, đừng xem thường bản thân, em xứng đáng với anh."
Mặc Sơ vẫn không hiểu ý của anh.
Đương nhiên là Quyền Đế Sâm cũng không có ý định giải thích thêm gì nữa, cuối cùng có một ngày, cô sẽ hiểu dụng ý sâu xa của anh.
Mặc Sơ cắn cắn môi, cảm thấy có mấy lời cần phải được nói rõ ràng.
"Em và anh đã ly hôn." Mặc Sơ nói: "Bây giờ anh kết hôn lần hai đấy."
Quyền Đế Sâm cảm thấy có chút kỳ quái: "Anh ly hôn với em bao giờ?"
Anh vẫn luôn không đề cập tới được không.
"Chính là hôm nay, trên hàng không mẫu hạm, luật sư đã cầm giấy ly hôn cho em ký." Mặc Sơ nhẹ giọng nói.
Quyền Đế Sâm biết, trong lòng cô nghĩ như vậy nên lúc luật sư để cô ký, cô cũng không thèm đọc mà đã ký, còn tưởng rằng mình ký giấy ly hôn.
"Cô bé ngốc." Quyền Đế Sâm hơi buồn cười, nói: "Nếu sớm biết như vậy, trên bản thỏa thuận đó anh đã thêm một điều khoản ngang ngược nữa là được rồi."
"Sao?" Mặc Sơ khó hiểu.
Quyền Đế Sâm vỗ vỗ lưng cô: "Em đi xem thử đi."
Mặc Sơ cảm thấy hơi kỳ quái, cô từ trong nước đứng lên, cầm lấy khăn tắm lớn quấn lấy cơ thể mình, đi tới chỗ túi xách của cô, mở tập tài liệu ra xem một chút.
Đây đâu phải giấy ly hôn.
Rõ ràng đây là thỏa thuận chuyển nhượng tài sản.
Cô nhìn lướt qua ba dòng, người được hưởng tài sản là Mặc Sơ, nhưng người chuyển nhượng lại chính là Quyền Đế Sâm.
Cô không dám tin cầm lấy giấy thỏa thuận chuyển nhượng tài sản chạy vào phòng tắm: "Sao lại như vậy? Tại sao anh lại cho em những thứ này?"
"Mặc Sơ, anh đã nói rồi, em xứng đáng." Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như biển.
Nhưng Mặc Sơ lại cảm động đến không nói nên lời.
Chỉ là cô cảm thấy tất cả mọi thứ có chút khó tưởng tượng.
Cô bỏ giấy thỏa thuận vào trong túi của mình, đi về phía Quyền Đế Sâm.
Cô đứng trước bồn tắm của anh, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm anh: "Nhưng mà em không có một người bố có quyền có thế, anh cũng đồng ý lấy em sao?"
Quyền Đế Sâm cùng nhìn cô chăm chú: "Anh cũng không có."
Lúc này Mặc Sơ mới nhớ, anh chưa từng nhắc tới chuyện tình cảm của bố mẹ anh: "Em có thể hỏi chuyện của bố mẹ anh được không?"
"Bố mẹ anh đều đã chết." Trái lại, Quyền Đế Sâm cũng không tránh né việc này với cô.
"Thật sự xin lỗi." Mặc Sơ vội vàng nói.
Quyền Đế Sâm nắm bàn tay nhỏ bé của cô: "Chỉ là anh rất ít khi nhắc tới bọn họ."
Đúng là như vậy, từ trước tới nay Mặc Sơ chưa từng nghe anh nhắc tới.
"Đúng rồi, em cũng không có tiền như anh." Mặc Sơ nhẹ nhàng nói.
Quyền Đế Sâm cười rộ lên: "Anh chưa bao giờ tiêu tiền của phụ nữ, hơn nữa anh cũng tình nguyện để người phụ nữ của anh tiêu tiền của anh."
Lúc này, Mặc Sơ tựa đầu vào đầu anh: "Điều này là thật sao? Em là bà Quyền?"
"Nếu không thì..." Quyền Đế Sâm đưa tay nhéo nhéo vòng eo nhỏ của cô: "Anh cũng có biện pháp chứng minh cho em thấy, em có muốn chứng minh một chút không?"
"Muốn!" Mặc Sơ lập tức gật đầu.
Quyền Đế Sâm dùng một tay khống chế cô áp lên vách tường trong phòng tắm, cơ thể nóng bỏng cao lớn và mạnh mẽ của anh đè lên người cô, để giữa cô và anh không có một khe hở nào.
Cũng không biết khăn tắm trên người cô rơi trên đất từ lúc nào.
Cô bị anh vây kín trước tường, hình tượng tổng giám đốc bá đạo khắc họa rõ ràng.
"Bà Quyền, bây giờ anh tuyên bố." Quyền Đế Sâm hôn phớt bên tai cô: "Cả cuộc đời này em đều chỉ thuộc về một mình anh."
Trong lòng Mặc Sơ thấy ngọt ngào như mật.
Cô không dám mơ ước tương lai tốt đẹp, nhưng mà lúc cô thật sự là bà chủ của anh, cô vẫn cảm thấy mình may mắn, cũng hạnh phúc.
"Anh Quyền, tôi còn có lời muốn nói." Mặc Sơ giơ tay phát biểu.
"Em cũng không phải học sinh tiểu học, lại còn giơ tay phát biểu." Quyền Đế Sâm cười.