Mặc Sơ vừa nghe thấy, trong lòng ngạc nhiên, những phóng viên này tới nhanh như vậy, bọn họ biết những tin tức này bằng cách nào?
Chẳng lẽ luật sư Yến xúi giục bọn họ sao?
Mặc Sơ cảm thấy, vì muốn tẩy sạch tội danh cho Long Yên mà bọn họ dùng đủ loại thủ đoạn.
Cô nhìn về phía Quyền Đế Sâm.
Trái lại, Quyền Đế Sâm vô cùng bình tĩnh, tiếp tục gỡ xương cá cho Mặc Sơ. Lúc này, tất cả người trong công ty vừa nghe phóng viên nói thế, tất cả cũng vô cùng sửng sốt, ai cũng thích nghe tin đồn.
"Bà Quyền, tới đây." Quyền Đế Sâm vẫn luôn giữ thói quen này, từ lúc bắt đầu luôn lấy xương cá cho cô cho tới bây giờ.
Chỉ cần có anh ở đó, chỉ cần trên bàn ăn có cá, chắc chắn Mặc Sơ sẽ được ăn cá, hơn nữa còn không có xương.
"Ngài Quyền, xin hỏi ngài giải thích thế nào?" Phóng viên lặp lại câu hỏi lần nữa.
Lúc này, Quyền Đế Sâm buông đũa xuống, một tay anh khoác lên vai Mặc Sơ, độ thân mật của hành động cũng không quá nồng nhiệt nhưng cũng không quá lạnh nhạt.
Sao anh có thể không biết vấn đề này là bẫy cho bản thân mình chứ. Nếu anh thừa nhận anh và Mặc Sơ đã kết hôn từ trước, vậy thì ngay cả khi anh có ý kết hôn với Long Yên, trong đó cũng chứa mục đích không thể để ai biết.
Nếu như anh không thừa nhận mình đã đăng kí kết hôn Mặc Sơ từ trước, anh lại cảm thấy có lỗi với sự dịu dàng và si mê mà Mặc Sơ dành cho anh.
Không chịu Như Lai không chịu khanh, sao có thể vừa có cá vừa có chân gấu?
nhưng Quyền Đế Sâm là ai chứ?
Anh vẫn bình tĩnh như thường: "Liên quan tới chuyện hôn nhân của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải công bố trước bất cứ người nào."
Anh luôn như vậy, để người ta đợi nửa này, anh lại vòng vo, không nói gì cả.
Đương nhiên câu nói này cũng thể hiện khí thế duy ngã độc tôn của Quyền Đế Sâm.
Các ký giả cảm thấy mất hứng: "Tổng giám đốc Quyền, nếu như ngài trả lời như vậy, chắc chắn có ý muốn kết hôn với cô Long Yên. Thế có phải chuyện cô ấy hút bột trắng cũng có liên quan tới ngài?"
Lúc nghe thấy lời này, bầu không khí xung quanh Quyền Đế Sâm lạnh xuống, anh là người có thể để bẫy người khác tùy ý tạo ra hãm hại mình sao?
Quyền Đế Sâm lạnh lùng cười một tiếng: "Cậu là của đài truyền hình Quang Dương đúng không? Tôi nhớ cậu."
Lời này vừa nói ra, cùng ngày, giá cổ phiếu của đài truyền hình Quang Dương lập tức giảm mạnh.
Đây là uy lực của tổng giám đốc Quyền.
Chuyện này nhanh chóng truyền ra trong giới, Quyền Đế Sâm vừa ra tay, liền biết có hay không?
Có người nói, Quyền Đế Sâm tự mình đút Mặc Sơ ăn cá, thể hiện tình cảm như vậy, chắc hẳn không phải giả đúng không?
Cũng có người nói, Quyền Đế Sâm khiến cả một đài truyền hình không tồn tại, cũng liên quan tới bà Quyền về cưới.
Buổi tối hôm đó, Quyền Thịnh Quốc gọi hai người họ về ăn cơm.
Trên bàn ăn, Quyền Thịnh Quốc nói: "Nhóc Sơ, ông đang chờ ôm cháu cố đấy."
Mặc Sơ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ông nội, cháu không ngờ, ông không những không chất vấn cháu mà trái lại còn thừa nhận cháu."
"Ông tôn trọng lựa chọn của Đế Sâm." Tư tưởng của Quyền Thịnh Quốc cũng rất tiến bộ, ông cụ không giống bất kỳ người giàu có khác, bắt buộc phải cưới một người cháu dâu môn đăng hộ đối.
Sau khi người một nhà cơm nước xong xuôi, Quyền Đế Sâm và Quyền Thịnh Quốc cùng đến thư phòng, Mặc Sơ thì yên tĩnh ngồi xem ti vi.
Trong thư phòng.
Quyền Thịnh Quốc ngồi trên ghế, ông cụ nhìn Quyền Đế Sâm: "Những tin đồn trong giang hồ đều là thật?"
"Ông nội, ông không biết sao?" Quyền Đế Sâm đứng trước bàn làm việc màu đen của ông cụ: "Tin đồn có bao nhiêu phần là thật chứ?"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu: "Mặc kệ cháu làm gì, ông tin tưởng cháu."
"Ông nội, có những lời này của ông là đủ rồi." Quyền Đế Sâm nói.
Quyền Thịnh Quốc trầm mặc một lúc: "Con bé Mặc Sơ này hiền lành, hơn nữa sự yêu mến đối với cháu, nếu không thể che chở được cho con bé thì ngay từ đầu đừng trêu chọc đến con bé."
Quyền Đế Sâm không nói gì.
Mặc Sơ đối với anh, giữa những hàng chữ, cũng là tình nghĩa sâu đậm.
Mặc dù đã rất lâu, cô cũng không muốn để anh biết.
"Đúng rồi, đứa trẻ trong bụng Vãn Vãn kia." Quyền Thịnh Quốc hỏi anh.
"Không phải của cháu." Quyền Đế Sâm nghiêm túc nói: "Ban đầu cháu đã từ chối cô ta, sao nửa đường có thể ở cùng một chỗ với cô ta được chứ?"
"Bố mẹ nhà họ Cô vẫn luôn phê bình úp mở." Quyền Thịnh Quốc thở dài một tiếng: "Chờ sau khi cháu giải quyết xong chuyện này, vẫn nên đến giải thích với bọn họ một chút."
Sau khi Quyền Đế Sâm và Quyền Thịnh Quốc trò chuyện xong, anh đưa Mặc Sơ rời khỏi đó.
Mặc Sơ thấy anh rời khỏi thư phòng, sắc mặt tương đối lạnh lùng, cô có chút lo lắng nhìn anh: "Không phải ông nội mắng anh đó chứ?"
Quyền Đế Sâm đưa tay, khoác lên bàn tay nhỏ bé của cô.
"Nếu như ông nội cảm thấy em không xứng với anh nên mới mắng anh, anh có thể nói cho em tất cả mọi thứ." Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh.
Quyền Đế Sâm vỗ vỗ tay cô: "Tới đây, để anh kiểm tra một chút, em đã học lái xe tới mức nào rồi."
Mặc Sơ thấy anh không nguyện ý nói, cô cũng chỉ khôn khéo không hỏi nữa.
Cô chuyên tâm lái xe, lái thẳng về phía Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô lái xe thẳng về nhà: "Ngài Quyền khen người đi, em có thể tự mình lái xe rồi."
Quyền Đế Sâm cười lên, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Răng môi gắn kết, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Nước bọt của hai người cũng ngọt ngào hòa vào nhau trong miệng, anh hôn cô tới mức thở hổn hển, mới nói: "Bà Quyền, phần thưởng như vậy, hài lòng chưa?"
Mặc Sơ cười, nụ cười của cô rực rỡ mà ấm áp.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Em tắm rửa, nghỉ ngơi trước đi, anh còn có việc đến thư phòng."
"Đừng lâu quá." Mặc Sơ gật đầu một cái.
Cô trở về phòng ngủ, sau khi tắm xong, cả người mệt mỏi, bận rộn cả một ngày, tối hôm qua lại dây dưa với anh thật lâu, cô thật sự mệt mỏi.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm ép tin tức anh và Mặc Sơ đã kết hôn từ trước xuống, không còn ai nhắc tới chuyện này nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ gặp được Trần Chân Dao dưới lầu công ty.
"Mặc Sơ, con tới rồi." Trần Chân Dao tiến lên, dáng vẻ vui mừng, bà ta đưa vòng tay đôi long phượng cho Mặc Sơ: "Mẹ xem ti vi mới biết con đã kết hôn rồi. Đứa bé này, kết hôn rồi cũng không nói với mẹ một tiếng. Con gái lớn của chúng ta lấy chồng mà mẹ cũng không biết, cho dù mẹ không có tiền, lúc con lấy chồng, cũng có thể tặng con chiếc vòng tay long phượng, mang ý nghĩa như ý, cát tường."
Mặc Sơ cười khổ một tiếng, trước kia không xem cô là con gái lớn của bọn họ, bây giờ khi cô gả cho Quyền Đế Sâm, cô lập tức trở thành con gái nhà họ Mặc.
Hơn nữa chiếc vòng tay đôi long phượng này, Trần Chân Dao vốn để lại cho Mặc Chiêu Đệ kết hôn, bây giờ lại đưa cho Mặc Sơ.
Cũng bởi vì Mặc Sơ gả cho Quyền Đế Sâm, đương nhiên Trần Chân Dao muốn nịnh nọt người con rể lớn này.
"Đúng rồi, Mặc Sơ, tối nay mời tổng giám đốc Quyền tới nhà chúng ta dùng cơm đi." Trần Chân Dao nói: "Hai đứa kết hôn rồi, sau này chính là người một nhà, không phải Đế Sâm cũng nên tới nhà chúng ta ăn cơm sao."
"Mẹ, bố vẫn còn bệnh, mẹ nên chăm sóc ông ấy thật kỹ." Mặc Sơ uyển chuyển nói: "Có nhiều cơ hội để ăn cơm, không gấp bằng cái này. Còn nữa, vòng tay long phượng này, để lại cho Mặc Chiêu Đệ đi. Bây giờ con không thiếu thứ gì."