Lúc Mặc Sơ đang làm việc thì nhận được điện thoại của Long Yên: "Mặc Sơ, tôi muốn gặp cô."
"Bây giờ cô đang ở đâu?" Gần đây, Mặc Sơ cũng không chú ý đến tin tức xã hội, cô cũng không biết chuyện của Long Yên thế nào.
Long Yên cười lạnh một tiếng: "Tôi có thể ở nơi nào? Đang bị canh giữ trong trại tạm giam. Sao thế bà Quyền, không dám tới gặp tôi à?"
"Được, đợi tôi một lát." Mặc Sơ nói.
Cô nói với Triển Lê Hàn một tiếng, sau đó đón xe đến trại tạm giam.
Long Yên mặc quần áo đi tù, vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn Mặc Sơ: "Người vụng trộm trong phòng làm việc của Quyền Đế Sâm chính là cô đúng không?"
Mặc Sơ không nói gì, mặc dù khi đó cô và Quyền Đế Sâm cũng là vợ chồng chính thức, cô và anh hoàn toàn không thể nói là vụng trộm, chỉ có thể nói là làm tình không phân rõ trường hợp mà thôi.
Đương nhiên từ trước tới giờ cô cũng không phải người hiếu thắng, cô không chối cũng không thừa nhận.
"Mặc Sơ, sao cô có thể không biết xấu hổ mà vừa chuẩn bị hôn lễ của tôi và Quyền Đế Sâm, vừa vụng trộm với anh ta trong phòng làm việc như thế?" Long Yên châm chọc cô.
Mặc Sơ đưa mắt nhìn cô: "Hôm nay tìm tôi là để nói những thứ này sao?"
Long Yên căm hận nhìn cô: "Bạn thân của tôi xúi giục tôi hút bột trắng, có phải cô bảo cô ta làm thế để cô có thể thành công gả cho Quyền Đế Sâm đúng không? Hơn nữa còn có thể hại tôi đi tù."
Cô Long, cô thật sự xem phim quá nhiều rồi đấy." Mặc Sơ nhíu mày: "Giữa tôi và cô không oán cũng không thù, huống chi trước giờ tôi chưa từng suy xét tới chuyện Quyền Đế Sâm có cưới tôi hay không. Anh ấy cưới tôi là phúc của tôi, anh ấy không cưới tôi, tôi cũng sẽ không oán cô. Tại sao tôi phải nhằm vào cô chứ?"
Dù thế nào đi nữa Long Yên cũng không tin lời Mặc Sơ: "Tôi bị người khác hãm hại vào đây, từ trước tới giờ tôi không có hút những thứ này."
"Tôi cũng sẽ không làm những chuyện này với cô." Mặc Sơ cho thấy lập trường của mình.
Hai mắt Long Yên mang vẻ thù hận nhìn Mặc Sơ: "Nhất định tôi sẽ tra ra, tôi sẽ không bỏ qua cho người hãm hại mình."
Mặc Sơ định rời đi, cô vừa ra khỏi trại tạm giam, luật sư Yến cũng đi tới, hai người đối mặt.
"Cô Mặc." Luật sư Yến gọi cô lại: "Tôi có thể làm lỡ mấy phút của cô không?"
"Luật sư có gì cứ nói thẳng." Mặc Sơ đưa mắt nhìn ông ta.
Luật sư Yến nói: "Nếu như tôi nói tổng giám đốc Quyền là chủ mưu việc lần này, cô có tin không?"
"Đương nhiên không tin!" Mặc Sơ nói không chút do dự: "Tôi có thể không tin bất kỳ người nào nhưng tôi tin tưởng anh ấy. Luật sư Yến, ông đừng dùng trăm phương ngàn kế khích bác quan hệ giữa tôi và Đế Sâm nữa, tôi không phải cô bé không rành sự đời, tôi có năng lực phân biệt và năng lực nhận thức."
Huống chi Quyền Đế Sâm là người duy nhất giúp cô.
Người như anh có thể cao cao tại thượng, không ai bì nổi, tại sao anh phải gạt cô chứ?
Luật sư Yến cười khổ: "Cô Mặc thật sự đã trúng độc rất nặng."
"Nếu nói Đế Sâm là độc thì tôi cũng cam tâm tình nguyện trúng độc như ăn mật." Giọng Mặc Sơ mang theo mấy phần kiêu ngạo.
Cô cũng biết người đàn ông giống Quyền Đế Sâm giống như một bụi hoa thuốc phiện có độc, khiến ai đó bị nghiện lúc nào không biết, hết lần này tới lần khác vẫn cứ như vậy cả đời đều không oán hận một câu.
"Luật sư Yến, ông cũng đừng phí tâm tư tìm chứng cứ ở chỗ tôi nữa." Mặc Sơ rời đi.
Cô rời khỏi trại tạm giam, sau đó trở về công ty.
Cô vừa trở về, Ân Phi Âm đã cho cô một nhiệm vụ hạng nhất: "Đây là một người phụ nữ trong trại tạm giam, cô ta muốn kết hôn, cô muốn tiếp nhận đơn này không?"
Bây giờ Ân Phi Âm rất khách sáo với Mặc Sơ.
Ai cũng biết Quyền Đế Sâm đích thân tới công ty đón cô tan làm về nhà, Mặc Sơ gặp may như vậy, sắp sửa gả vào nhà giàu có, chuyển mình thành bà chủ rồi.
Những người ngày xưa tổn thương cô đều không dám hung hăng phách lối trước mặt cô.
Cho nên Ân Phi Âm cũng không quá đối xử quả quyết với Mặc Sơ.
Dù sao giọng cô ta có vẻ hơi khách sáo.
"Được." Mặc Sơ nhận lấy, cô cho rằng cho dù có thân phận thế nào đều có quyền theo đuổi hạnh phúc.
Cô nhìn tờ đơn này, bởi vì hai người trong cuộc đều có thân phận tình nghi, mặc dù tòa án vẫn chưa xử ai sai ai đúng, hai người bọn họ đều bị tình nghi phạm tội.
Vụ án này bắt đầu từ một vụ án buôn bán.
Số tiền liên quan vượt hơn một triệu tệ, bây giờ vẫn chưa chắc chắn trong hai người này, ai là thủ phạm chính, ai là tòng phạm.
Sau khi Mặc Sơ làm một phần kế hoạch, cô đi tìm Triển Lê Hàn ký tên: "Tổng giám đốc Triển,, bọn họ muốn đích thân anh ký tên mới để tôi đi."
Triển Lê Hàn nhìn cô: "Sao cô lại nhận đơn này?"
"Tôi cảm thấy rất có tính khiêu chiến." Mặc Sơ nói.
Triển Lê Hàn đưa mắt nhìn cô: "Bây giờ cô là bà Quyền giàu có, không cần làm một vài đơn lớn như thế."
"Đơn lớn là kiểu gì?" Mặc Sơ cười: "Mặc dù hai người đang bị canh giữ trong trại tạm giam, đều liên quan tới mặt tối của bản chất con người. Nhưng tôi vẫn hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Một người đã từng mắc sai lầm, không có nghĩa là sau này vẫn sẽ sai, chỉ cần cho bọn họ cơ hội, vẫn có thể trở nên tốt hơn."
"Được rồi." Triển Lê Hàn nói: "Chú ý an toàn, nếu không tổng giám đốc Quyền sẽ tìm tôi tính sổ."
Mặc Sơ đi tới trại tam giam, chia ra gặp mặt hai người này.
Sau đó dưới sự trông chừng của cảnh sát, hai người cùng gặp mặt nhau.
Người đàn ông vừa nhìn thấy người phụ nữ, lập tức than thở khóc lóc: "Mặc kệ thế nào, anh cũng đồng ý lấy em làm vợ, chúng ta đã từng yêu sâu đậm như vậy, sao anh có thể bỏ em lại được chứ? Anh yêu em, yêu em như mạng sống của mình. Nếu như có thể, anh hy vọng quan tòa đại nhân chỉ xử một mình anh sai, để em sạch tội được ra ngoài, sống dưới ánh mặt trời, bởi vì anh yêu em đã đến mức không còn thuốc nào cứu được rồi."
Người phụ nữ vô cùng cảm động, cô ta không nói được một câu nào: "Em cũng hy vọng anh khỏe mạnh, có thể gả cho anh là chuyện vui vẻ nhất trên đời này của em."
Ý kiến của hai người đều thống nhất, không cần biết quan toàn xét xử thế nào, bọn họ cũng vĩnh viễn không rời xa nhau.
Đến hôm xét xử, người phụ nữ thừa nhận tất cả tội lỗi, người phụ nữ thành thủ phạm chính, người đàn ông chỉ là tòng phạm, việc cân nhắc mức độ hình phạt của hai người cũng không giống nhau.
Người phụ nữ bị phán một năm, người đàn ông thì ra ngoài tiếp thu giáo dục, hơn nữa chỉ cần đền bù tiền tổn thất là được.
Lúc Mặc Sơ gặp họ lần nữa, người phụ nữ hy vọng hôn lễ sẽ cử hành ở trong ngục.
Mặc Sơ gọi điện thoại cho người đàn ông kia, nhưng số điện thoại này đã không liên lạc được.
Lúc cô tìm được người đàn ông kia, anh ta đang ăn chơi đàng điếm, trong lòng là một cô gái khác.
"Kết hôn với cô ta thì khác nào tôi mất não chứ?" Người đàn ông bật cười: "Khi đó tôi thâm tình nói muốn kết hôn cũng vì muốn cô ta thừa nhận cô ta là thủ phạm chính mà thôi. Thế mà cô ta lại thật sự cho rằng tôi muốn kết hôn với cô ta sao? Bảo cô ta nằm mơ đi!"
Mặc Sơ lạnh lùng nhìn anh: "Anh có biết cô ấy vẫn luôn đợi anh, cô ấy khao khát được mặc áo cưới trắng tinh."