Người đàn ông này không biết xấu hổ cười lạnh, nói: "Không phải tất cả phụ nữ bị cỡi quần áo đều có thể mặc lên chiếc áo cưới trắng tinh từ người đàn ông mà cô ta cho sao? Trên đời này không có định luật như thế, ban đầu tôi nói muốn kết hôn với cô ta, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, không được sao? Tôi đổi ý không lập gia đình với cô ta, tôi không phạm pháp đúng không?"
Người đàn ông này vì để thoát khỏi hình phạt, lại dỗ một người phụ nữ vui vẻ.
Để người phụ nữ đó nhận hết mọi tội lỗi, còn anh ta thì ở bên ngoài ăn chơi sung sướng.
Mặc Sơ cũng không người chưa từng thấy bóng mời, nhưng ví dụ lại sống sờ sờ, ngay trước mắt cô vẫn còn dáng vẻ khổ sở của người phụ nữ kia.
Cô thấy người đàn ông này hung hăng phách lối như thế, cô không nhịn được đưa tay, cầm lấy ly rượu tạt vào mặt anh ta.
"Người phụ nữ thối tha, cô dám hắt vào tôi!" Anh ta nổi giận.
Đôi mắt lạnh như băng của Mặc Sơ nhìn anh ta: "Thật ra thì, người cặn bã như anh không cưới cô ấy cũng tốt. Một năm sau, khi cô ấy ra tù, còn có thể bắt đầu cuộc sống mới. Nếu như anh cưới cô ấy thì cả đời cô ấy phải sống trong thói trăng hoa và phản bội của anh cả đời. Anh tự thu xếp ổn thỏa đi."
Cô nói xong cũng rời đi.
Lúc Mặc Sơ vừa đi, người đàn ông này kéo cô lại: "Cô là cái thá gì? Mau xin lỗi ông đây!"
"Sợ rằng anh không chịu nổi." Mặc Sơ đưa tay đẩy anh ta ra: "Đừng để tôi gặp anh nữa, gặp anh tôi thấy phiền."
Cô xoay người rời đi.
Lúc anh ta còn định dây dưa, nhân viên phục vụ gọi anh ta lại: "Không phải anh muốn tìm đường chết đó chứ? Đó là bà Quyền."
"Bà Quyền là ai?" Anh ta không vui nhíu mày.
Hai hàng lông mày của nhân viên phục vụ cũng nhướng lên: "Bà Quyền mà anh cũng không biết sao? Chim sẻ vừa biến thành phượng hoàng, bay lên thành mợ chủ của nhà giàu có. Giang hồ có tin đồn rằng, tổng giám đốc Quyền vì cưới cô ta làm vợ, thậm chí còn không tiếc đưa vị hôn thên vào nhà giam."
Với những tin đồn này, vẫn luôn không nhận được sự chứng thực của Quyền Đế Sâm.
Nhưng Long Yên hút bột trắng đã trở thành sự thận, bởi vì thái độ nhận tội tối, thêm nữa lại mới phạm tội lần đầu, bị kết án ba tháng thi hành án.
Có lúc khi Mặc Sơ tan làm sẽ đến công ty của Quyền Đế Sâm, ở trong phòng nghỉ đọc sách, chờ anh họp quay về.
Sau khi cô nhận sự kiện hôn lễ trong ngục, vẫn có chút bi thương.
Quyền Đế Sâm tan họp trở lại, nhìn cô trầm tư: "Nghĩ gì thế?"
Cô kể chuyện kia cho anh nghe: "Thật ra thì, em thật sự không hiểu, hai người quyết định yêu nhau, tại sao còn phải hục hặc với nhau, lợi dụng đối phương thế?"
Quyền Đế Sâm xoa đầu cô: "Mỗi một người không giống nhau, trong nhân tính cũng có một mặt tối, cũng có mặt sáng. Giống như bóng mờ, chắc chắn có ánh mặt trời soi sáng, mới có thể có bóng mờ. Em thấy được ánh mặt trời hay bóng mờ đều là do em quyết định."
"Lĩnh hội." Mặc Sơ cười nhìn anh: "Ngài Quyền vẫn chưa làm xong sao?"
Quyền Đế Sâm cũng chuẩn bị tan việc: "Cũng như bà xã, đương nhiên tôi không phải làm thêm giờ."
Mặc Sơ nhìn anh: "Đế Sâm, anh nói xem, ngày nào chúng ta cũng hạnh phúc và ngọt ngào như thế. Ông trời có thể ghen tị với chúng ta không?"
"Trong cái đầu nhỏ này của em nghĩ gì thế?" Quyền Đế Sâm bất ngờ gõ cô một cái.
Mặc Sơ cũng không giấu diếm anh: "Em cảm thấy sao có thể hạnh phúc như thế? Trước kia đúng thật đã chịu rất nhiều, rất nhiều nổi khổ. Đột nhiên lại hạnh phúc như thế, em giống như đang nằm mơ vậy."
"Sau khi đi theo anh, anh sẽ không khiến em khổ nữa." Quyền Đế Sâm lấy tay vỗ vỗ mặt xinh đẹp của cô.
"Ôi thế tôi sẽ phục vụ ngài Quyền thật tốt, để ngài Quyền có thể cưng chiều tôi cả đời." Mặc Sơ nũng nịu với anh.
Quyền Đế Sâm nhìn gương mặt tươi cười của cô, nụ cười vui vẻ và thỏa mãn nở rộ, anh đưa tay kéo vô vào sát trong ngực: "Đầu tiên, phải giữ thể lực mới được, có đúng không?"
"A." Mặc Sơ có chút không rõ: "Thể lực của em không tốt sao?"
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười lên: "Không phải lần kia theo anh cầu xin tha thứ sao. Không tốt."
Mặt của Mặc Sơ nhanh chóng đỏ bừng, cái này cũng là nơi đó và cái đó nha, sao anh có thể kéo đến bên kia chứ?
Cô đưa tay vỗ vỗ ngực anh: "Tổng giám đốc Quyền xấu như thế, nhân viên công ty có biết không?"
"Trên phương diện này, bà Quyền biết là được rồi." Quyền Đế Sâm chịu đựng bàn tay nhỏ bé của cô rơi trên ngực anh.
Uy nghiêm và sự lạnh lùng của anh là ban ngày, để lại cho người khác.
Sự bá đạo và không kiềm chế được của anh là buổi tối, chỉ để cho cô.
Mặc dù người đàn ông này nói những lời lẽ thô tục nhưng Mặc Sơ nghe vẫn cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Cô thật sự trúng độc của anh, tại sao lại cảm thấy anh nói một câu còn tốt hơn cả màn trình diễn đàn cấp thế giới chứ?
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Mặc dù gần đây, hai người cũng vô cùng bận bịu.
Nhưng cái ôm trìu mến vào lúc này cũng mang lại cảm giác đặc biệt.
Trong không khí, dường như nội tiết tố đang không ngừng tăng lên.
Anh không nhịn được cúi đầu xuống, hôn môi cô.
Hai tay Mặc Sơ cũng khôn khéo đặt lên cổ anh, một nụ hôn say sưa nóng bỏng với anh.
Bốn phiến môi tại chỗ giao nhau, đều giống như mang theo điện, một cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiến ồn ào.
"Bà chủ Long, bây giờ tổng giám đốc Quyền không muốn gặp bà." Tả Điện Vũ nói ở ngoài cửa.
Mặc Sơ biết, đây là mẹ của Long Yên tới.
Môi của Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ tách ra, Mặc Sơ vội vàng hỏi: "Em cần tránh không?"
Anh tỏ ý bảo cô: "Không cần."
Cô là vợ đường đường chính chính của anh, không cần phải tránh mặt bất kỳ anh.
"Em chỉ lo sẽ mang đến những phiền phức không đáng có." Sau khi Mặc Sơ tỉnh táo, nói.
"Có anh ở đây." Quyền Đế Sâm nắm chặc tay cô, anh nói với ra ngoài cửa: "Điện Vũ, cứ để bà ta vào đây."
Lúc cửa phòng làm việc tổng giám đốc mở ra, bà chủ Long vọt vào, bà ta vừa nhìn thấy Quyền Đế Sâm, lập tức giơ lên cây dao sáng loáng: "Tôi muốn giết cậu, cái tên phụ bạc này."
Bà ta giơ con dao lên, trước mặt một người đàn ông từng là lính đặc biệt, làm gì có trái ngôn để ăn.
Quyền Đế Sâm đưa tay, lập tức đánh rơi dao của bà chủ Long.
"Bà chủ Long, bà muốn tôi mời cảnh sát tới sao? Tội cố ý gây thương tích có thể khiến bà đoàn tụ với con gái của mình trong tù đấy." Quyền Đế Sâm không chút khách sáo nói.
"Cậu nói gì." Bà chủ Long như phát điên vậy: "Cậu hãm hại con gái tôi, cậu cũng hãm hại cả tôi."
Mặc Sơ lập tức nói: "Bà chủ Long, cô Long hút bột trắng là sự thật, không ai hãm hại cô ấy cả. Còn việc bà cầm dao tới giết Đế Sâm cũng là sự thật, ai hãm hại gì? Chính là làm chuyện sai thế mà lại đổ cho người khác, ngược lại còn nói người khác vu oan cho mình."
Bà chủ Long vừa nhìn thấy Mặc Sơ, ngón tay bà ta chỉ vào mũi Mặc Sơ, mắng: "Cô là cái thá gì, cô nói xem có phải cô hại Long Yên nhà tôi đúng không? Cô là một đứa cô nhi, đến ba mẹ ruột cũng không cần, dựa vào cái gì mà lên làm bà chủ nhà giàu có, chắc chắn cô giở thủ đoạn, mới có thể khiến Long Yên của chúng tôi vào tù. Bây giờ tôi sẽ xé xác cô ra, cái đồ hồ ly tinh này."