Bây giờ mấy người nổi tiếng trên mạng lợi hại, hình ảnh đăng lên mạng trông có tiên khí, có linh khí, thậm chí là có phúc.
Nhưng một khi tháo bỏ lớp trang điểm, lúc thấy được mặt mộc, thật sự không chịu nổi.
Mặc Sơ dụng ý, nói An Ngôn vô cùng tồi tệ.
An Ngôn không biết xấu hổ.
Đương nhiên Mặc Sơ cũng không nể mặt cô ta.
Mặc dù An Ngôn sống ở nước ngoài, nhưng những từ như nổi tiếng trên mạng, cô ta cũng hiểu.
Giờ phút này, Mặc Sơ nói như thế, sao cô ta có thể kiềm chế được.
"Đế Sâm, anh nhìn kìa, cô ta mắng em." Anh Ngôn lập tức nũng nịu với Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm chỉ hơi cong khóe miệng: "Cô biết cô ấy đang mắng cô, chứng tỏ cô có tiến bộ. Nếu bà Quyền mắng cô thế cô chính là như thế."
An Ngôn: "..."
Mặc Sơ: "..."
Cho dù Quyền Đế Sâm ở đâu, anh cũng thừa nhận thân phận của Mặc Sơ.
An Ngôn tủi thân, bẹt cái miệng nhỏ nhắn: "Đế Sâm, anh cũng không an ủi em."
"Không phải cô muốn làm người thứ ba sao, cô xin bà Quyền đi." Lúc Quyền Đế Sâm nói lời này, nhìn không biết vui giận, nhưng giọng nói lạnh như băng.
Tròng mắt Mặc Sơ lạnh lùng, cô đã hiểu rõ lời này của Quyền Đế Sâm có ý nghĩa gì. Một người đàn ông như anh, người phụ nữ nào có thể kiểm soát anh.
Lúc này, An Ngôn ra vẻ đáng thương nhìn Mặc Sơ, cô ta còn không biết xấu hổ nói: "Tôi muốn làm người tình của Đế Sâm."
Mặc Sơ thật sự không còn lời nào để nói, cô đã gặp không ít, nhưng An Ngôn không kiêng dè nói muốn là người tình của chồng cô như thế, đây là lần đầu tiên cô thấy.
Cố Mộc Thành không nhịn được: "An Ngôn, cô đúng là đồ thần kinh. Quyền Đế Sâm đã kết hôn rồi, cô làm người thứ ba vinh quang lắm sao? Còn không biết xấu hổ xin xỏ trước mặt Mặc Sơ."
Anh ta mắng An Ngôn xong, lại nổ súng với Quyền Đế Sâm: "Anh đấy, anh xem Mặc Sơ là cái gì? Cô ấy là vợ mới cưới của anh, thế mà anh lại thân thiết với người phụ nữ khác như thế, bây giờ cô ta còn hỏi Mặc Sơ chuyện như thế trước mặt anh."
Nhưng Quyền Đế Sâm chính là cáo già ngàn năm: "Hỏi trước mặt vẫn còn khá tốt, vẫn tốt hơn ngấm ngầm làm những động tác nhỏ."
"Vừa nghe như thế, còn có chỗ nào thích hợp chứ?" Cố Mộc Thành đứng dậy, một tay anh ta kéo cổ tay Mặc Sơ: "Chúng ta đi thôi, đổi một nhà hàng khác. Nhìn thấy hai người bọn họ, bẩn hết cả mắt của chúng ta."
Mặc Sơ và Cố Mộc Thành nhịp bước, lảo đảo, nghiêng ngã rời khỏi nhà hàng.
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bóng người Mặc Sơ biến mất, tròng mắt của anh dần dần trở nên u ám hơn.
Cố Mộc Thành kéo Mặc Sơ tới một nhà hàng bên ngoài, ánh nắng giữa hè chiếu lên người cô, nhưng cô lại không thấy ấm áp chút nào.
"Đó là người đàn ông cô nói cô yêu đấy." Cố Mộc Thành đau lòng ôm đầu nói: "Ở hôn lễ, tôi hỏi cô, cô nói thế nào?"
Mặc Sơ lạnh lùng đưa mắt nhìn anh ta: "Bác sĩ Cố, anh tức giận cái gì. Có người nào không có người yêu cũ chứ."
"Nhưng Quyền Đế Sâm dung túng người yêu cũ khiêu khích cô như thế, sao cô chịu được?" Cố Mộc Thành có chút khó chịu, nói: "Tôi chưa có người yêu cũ, tôi cũng không nói về bạn gái khi ở cạnh cô. Tôi bảo đảm sẽ khiến cô thật vui vẻ, tuyệt đối không có người thứ ba hay người thứ tư gì xuất hiện."
Mặc Sơ "xì" cười một tiếng.
"Từ trước tới giờ anh không có bạn gái?" Mặc Sơ có chút tò mò.
"Đương nhiên." Cố Mộc Thành kiêu ngạo nói.
Mặc Sơ trêu chọc anh ta: "Thế anh giải quyết nhu cầu thế nào?"
Cố Mộc Thành đỏ mặt: "Dùng tay."
Cậu nhóc này quá thành thật, Mặc Sơ cười lên: "Quả nhiên, mình thật sự nên là bạn. Mộc Thanh, tôi cảm thấy, tôi có thể làm trò với anh như thế, cô cũng không gọi anh là bác sĩ Cố. Anh nhìn xem, anh vẫn còn một mình, đúng không? Tôi không như thế, tôi đã sinh co, tôi cũng từng có người dàn ông. Hơn nữa tôi cũng lớn hơn anh, tôi không thích hợp với anh."
"Thế cô thích hợp với Quyền Đế Sâm?" Vẻ mặt Cố Mộc Thành có chút bi thương.
"Đúng thế." Mặc Sơ cảm thấy, cô hẳn thích hợp, nếu không Quyền Đế Sâm sẽ không chọn cô: "Anh nhìn đi, anh ấy hai mươi tám tuổi, tôi hai mươi tư tuổi. Chênh nhau bốn tuổi, chênh lệch cũng không lớn. Hơn nữa, một người đàn ông như anh ấy e rằng có vô số người yêu cũ. Anh ấy tuyệt đối không thể nào chỉ dùng tay giải quyết vấn đề, vừa khéo tôi đã sinh con cho người đàn ông khác. Đương nhiên, anh ấy cưới tôi có thể vì có mục đích khác, nhưng tôi cũng có mục đích, tôi với anh ấy vô cùng hợp."
"Những thứ này tôi cũng có thể cho cô." Cố Mộc Thành giống như một con thú nhỏ bị thương: "Tôi hai mươi ba tuổi, chênh nhau một tuổi không phải vấn đề. Tôi là chàng trai trẻ, tôi có thể để cô chăm sóc dạy bảo, để cô là nữ vương. Còn nữa, không cần biết cô kết hôn vì mục đích gì, tôi cũng sẽ yêu cô, cũng yêu thương con của cô."
"Chàng trai trẻ." Mặc Sơ lặp lại ba chữ này: "Được rồi, tôi thích so chiêu với ông già."
Ôi, nếu như Quyền Đế Sâm biết, Mặc Sơ lại gọi anh là ông già, không biết anh sẽ nghĩ thế nào.
Mặc Sơ xua tay: "Được rồi, đừng quyết định theo cảm xúc. Tôi cũng trở về công ty đây, chuyện này cũng không có gì phải tức giận, anh cần gì phải giữ sai lầm của người khác, rồi tự trừng phạt mình chứ."
Cô quá giang xe trở về công ty, cô quyết định, mình phải làm việc thật tốt.
Đàn ông là giả, tình yêu cũng là giả, chỉ có bánh mì mới là thật.
Thế giới này quá đáng sợ.
Trong nhà hàng xoay tròn.
An Ngôn thưởng thức món ăn ngon, cô ta nhìn sắc mặt u ám của Quyền Đế Sâm: "Sao thế, vừa rồi em nói với cô ta như thế, anh đau lòng sao?"
"Nếu lần sau còn muốn có cơm ăn thì im miệng đi." Quyền Đế Sâm không chút khách sáo nói.
An Ngôn lại bừng bừng hứng thú, nói: "Đế Sâm, anh nói xem, Mặc Sơ có đồng ý cho em làm người thứ ba không?"
Quyền Đế Sâm đứng dậy, anh cũng lười ăn cơm chung với người phụ nữ này.
Anh vẫn cảm thấy ăn cơm với Mặc Sơ, tâm trạng tốt hơn.
Trên đường trở về công ty, anh gọi cho Mặc Sơ.
Mặc Sơ vừa về đến công ty, cô thấy Quyền Đế Sâm gọi tới, cô có chút bất ngờ, người đàn ông này làm gì thế?
Cô vẫn nhanh chóng nghe điện thoại: "Ngài Quyền, mời nói."
"Bà Quyền, buổi tối anh muốn về nhà ăn cơm." Quyền Đế Sâm dứt khoát ra lệnh.
Hôm nay Mặc Sơ vừa mới đi làm lại, thật ra cô còn phải làm thêm giờ, người đàn ông này còn muốn về nhà ăn cơm.
"Vâng." Mặc Sơ đồng ý với anh: "Xin hỏi, ngài Quyền muốn ăn gì?"
Quyền Đế Sâm nói thẳng: "Xà lách với cà chua, thế nào?"
Một đời làm hồng vẫn là cả đời
Mặc Sơ thầm cười khổ, cô cũng bị Mặc Hàm gài bẫy, nếu không sao dùng lại dùng thức ăn bày tỏ với anh chứ.
Cuộc hôn nhân này đối với anh mà nói là vì cần.
Anh nghiêm túc sao?
Cô có thể rơi vào nguy hiểm, anh cưng chiều là nghiêm túc, nhưng tiếp tục sống lâu nào, cô nào dám muốn trái tim anh.
"Sao thế? Không muốn làm?" Giọng của Quyền Đế Sâm có chút không vui.