Cố Mộc Thành chỉ vào chỗ ngực của mình: "Người mà chú yêu nhất, tổn thương chú sâu đậm nhất!"
"Lát nữa cùng đi uống rượu!" Mặc Hi vươn nắm tay nhỏ ra: "Cháu đi thăm dì Thanh Du trước, lát nữa lại tìm chú sau!"
"Không thành vấn đề!" Cố Mộc Thành mỉm cười nói: "Chú đợi cháu!"
Mặc Hi đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh: "Dì Thanh Du..."
"Hi Hi..." Kiều Thanh Du trông thấy Mặc Hi, thì còn vui mừng hơn so với gặp được con trai của mình: "Cháu về rồi à, càng lớn càng đẹp trai, thật tốt quá!"
Cô ấy kích động khoa chân múa tay, kết quả chân vẫn đang để trên giá, lúc cử động, suýt thì tác động tới miệng vết thương, khuôn mặt cô ấy lập tức nhíu lại.
Mặc Hi thấy biểu cảm của cô ấy phong phú như thế, cậu bé cũng mỉm cười: "Dì Thanh Du, thói quen của dì vẫn không thay đổi, vừa nhìn thấy trai đẹp là không kìm chế được!"
"Ha ha ha!" Kiều Thanh Du hoàn toàn đồng ý: "Cháu nói đúng vào tiếng lòng dì rồi đấy! Trời ơi, cháu tặng hoa cho dì, cháu là chàng trai đầu tiên tặng hoa cho dì đấy!"
Mặc Hi nhìn cô ấy: "Dì tuyệt đối đừng lấy thân báo đáp, nếu không cháu sẽ cô phụ kỳ vọng của dì đấy!"
"Thật hài hước!" Kiều Thanh Du vươn tay ra xoa đầu cậu bé: "Tính cháu tốt thế này, giống Quyền Đế Sâm như thế này, tại sao không phải là con trai của Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lại là con trai của cái tên play boy Quyền Đế Đình kia cơ chứ? Thế giới này quá không công bằng!"
"Dì Thanh Du, dì cũng cảm thấy như vậy sao?" Mặc Hi nhìn cô ấy với ánh mắt kinh ngạc.
"Đúng thế!" Kiều Thanh Du cũng là một người thẳng thắn: "Dì còn hiểu lầm Quyền Đế Sâm nữa, kết quả là người xấu khác đã đâm dì, ý đồ vu vạ cho anh ta!"
Mặc Hi nói cho cô ấy biết: "Hôm nay chúng cháu ở sân bay, còn đụng phải người xấu muốn cướp cháu đi cơ, cháu và bố liên thủ đánh cho người xấu sợ tè ra quần luôn!"
"Giỏi!" Kiều Thanh Du giơ ngón cái lên với cậu bé: "Này mới là ra trận phụ tử binh đánh hổ thân huynh đệ chứ*!" (Cây này ý chỉ: tình cảm của hai người giống như anh em, thân như bố con. Khi làm chuyện nguy hiểm, khó khăn phải đoàn kết một lòng, hợp lực hợp tác, giải quyết sự việc được tốt nhất.)
Một khi cô ấy kích động thì lại tác động đến miệng vết thương.
"Tức cái này quá à!" Kiều Thanh Du đau đến nỗi huyệt thái dương cũng đang nhảy thình thịch liên tục: "Dì bị thương, khó chịu quá!"
Mặc Hi khoát tay: "Cháu nên đi trước thì hơn, để tránh dì Thành Du kích động quá! Dì dưỡng thương cho tốt nhé, cháu sẽ đến thăm dì sau!"
Cậu bé đi được vài bước, lại lấy quà ở trong ba lô ra: "Đây là mỹ phẩm!"
"Woa!" Kiều Thanh Du cầm trên tay: "Cục cưng Hi Hi, dì yêu cháu quá!"
Mặc Đi đi vào trong phòng của Cố Mộc Thành, có lẽ Cố Mộc Thành đang ở phòng phẫu thuật hoặc ở đâu đó, anh ta không ở trong phòng.
Mặc Hi đẩy cửa phòng nghỉ ngơi của anh ta ra, cũng không có nhìn thấy Cố Mộc Thành, cậu bé đi vào.
Lúc này, có người đi vào phòng làm việc của bác sĩ Cố Mộc Thành, Mặc Hi lặng lẽ đứng sau cánh cửa quan sát, người đi vào là một cô gái!
Cô gái này mặc áo khoác trắng, cô ta đang lật xem ngăn kéo của Cố Mộc Thành, cô ta lật mấy cái, cũng không tìm được đồ mà mình cần.
Lúc này, Cố Mộc Thành đã trở về, anh nhìn thấy Diệp Tử đang lật đồ của mình: "Cô đang tìm cái gì?"
"Điện thoại của anh đâu?" Diệp Tử có hơi hung hăng.
Cố Mộc Thành hừ lạnh một tiếng: "Diệp Tử, tôi nói cho cô biết, tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì, cô cũng đừng tới tìm bất cứ đồ đạc gì của tôi! Một người phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ quấn lấy một người đàn ông như thế này, cô muốn đàn ông muốn đến điên rồi à?"
Diệp Tử bị anh ta nói thì mặt lúc trắng lúc đỏ, lúc này cô ta tiến lên, không nói hai lời, bắt đầu cởi quần áo câu dẫn Cố Mộc Thành!
Cố Mộc Thành đã hoàn toàn tức giận với hành vi không biết xấu hổ của cô ta!
"Cô cút ra ngoài cho tôi!" Cố Mộc Thành nói.
Anh ta đứng ở cửa, Diệp Tử lại quần áo không chỉnh tề bổ nhào vào người anh ta: "Mọi người mau nhìn, Cố Mộc Thành muốn cường tôi..."
Lúc này, ở bệnh viện cũng có nhiều bác sĩ và y tá hóng chuyện, rất nhiều người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ rồi bàn tán.
Cố Mộc Thành đâu có kinh nghiệm về những chuyện này, lúc anh ta thấy Diệp Tử lộ ngực rồi nhào về phía anh ta, thì đã sững sờ ngay rồi!
Bỗng nhiên, có một bàn tay nhỏ túm lấy quần áo đằng sau của Diệp Tử: "Dì à, là dì tự chủ động cởi quần áo, nhào vào chú Cố mà!"
Giọng nói của cậu bé lanh lảnh, không to cũng không nhỏ, nhưng lại làm cho người khác đều nghe được rõ ràng.
Diệp Tử không thể tin nổi, đứa bé này đã đi vào trong bệnh viện rồi!
"Cháu..." Diệp Tử trợn tròn mắt, hai mắt mở to như quả chuông đồng.
Mặc Hi còn làm ra vẻ cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu: "Dì à, không mặc quần áo, xấu hổ đó! Bị người khác nhìn thấy hết cả rồi!"
Diệp Tử tức giận, cô ta đẩy cậu bé ra: "Cháu là cái thá gì? Ai cho cháu nói lung tung ở đây hả?"
Cô ta vốn mong đợi có thể quyến rũ được Cố Mộc Thành, như thế thì cho dù Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ tìm cô ta tính sổ, cô ta cũng có chỗ dựa!
Ai mà biết được, kế hoạch của cô ta lại bị đứa bé này phá hủy rồi.
Mặc Hi chẳng tức giận tí nào, trái lại cậu bé còn nói với tất cả mọi người xung quanh rằng: "Cháu chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, những gì cháu nhìn thấy, cháu nghe thấy, cháu đều nói ra từ thị giác của cháu, làm gì có đứa trẻ nào sẽ nói dối, để hãm hại một người lớn chứ?"
Vì thế, tất cả mọi người, đều đã đảo ngược nội dung vở kịch, bọn họ nghĩ là Diệp Tử đang cường Cố Mộc Thành.
Kế hoạch của Diệp Tử đã bị phá hủy, cô ta đành phải ôm hận đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành thở dài một hơi: "Trời ạ, phụ nữ mạnh như hổ, chú thật sự là sống trong cuộc sống như sống với lang với hổ mỗi ngày."
Mặc Hi "phì" một cái bật cười: "Chú Cố, người phụ nữ này là ai vậy?"
"Cô ta là người ở bộ phận kiểm nghiệm!" Cố Mộc Thành vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình: "Chú sợ hãi quá, đi, chúng ta đi uống rượu!"
"Bộ phận kiểm nghiệm à?" Mặc Hi suy nghĩ: "Có phải cô ta là người kiểm nghiệm dna mà Sơ Sơ đưa cho chú, đúng không?"
"Chính xác!" Cố Mộc Thành cởi áo bác sĩ ra, anh ta mặc lại quần áo của mình, chuẩn bị đi ra ngoài. "Hôm nay cháu vừa trở về, đi thôi! Chú đón gió tẩy trần cho cháu!"
Mặc Hi nhìn anh ta: "Chú Cố, nếu như cháu nói, cháu không tin Diệp Tử, chú có cảm thấy khó tin không?"
Cố Mộc Thành nhìn cậu bé với vẻ mặt khó hiểu.
Mặc Hi lại nói tiếp: "Chú Cố, chúng ta kiểm tra dna lại một lần nữa, thế nào?"
"Được!" Cố Mộc Thành gật đầu.
Mặc Hi nói: "Chỉ hai chúng ta biết, đừng nói cho bất kỳ ai! Đích thân chú xét nghiệm, được không?"
"Chú đi đâu tìm phòng xét nghiệm đây?" Cố Mộc Thành cạn lời.
Mặc Hi nhỏ giọng nói: "Bình thường, phòng xét nghiệm của bệnh viện sẽ đóng cửa vào lúc năm giờ sau khi tan làm, cháu phụ trách trộm chìa khóa, sau khi chú tan làm, chúng ta lén nấp vào, nếu như mà có ca cấp cứu, thì có phòng cấp cứu phòng xét nghiệm riêng.
"Được!" Cố Mộc Thành nắm tay cậu bé: "Đi, đi ăn cơm trước đã."
Khi hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, có người nói đùa là: "Bác sĩ Cố, con trai anh à?"
Cũng có người cười cười trêu đùa: "Bác sĩ Cố thật là, chưa thành niên đã có con trai!"
Cố Mộc Thành còn ít tuổi hơn cả Mặc Sơ, Mặc Sơ mang thai năm 18 tuổi, 19 tuổi sinh con.
Cố Mộc Thành không để ý đến bọn họ, trong mắt anh ta, Mặc Hi có thể là con trai, cũng có thể là em trai!