Mặc dù Mặc Hi là con trai của cô, nhưng, cậu bé đang ở đây, cô và Quyền Đế Sâm cũng không thể "hành sự" thỏa thích chứ!
Cô vừa nhớ tới đêm qua, cô phát hiện, tối qua Quyền Đế Sâm muốn cô lắm lắm!
So với lần đó là muốn ác hơn!
Nhưng mà, cô vẫn có thể cảm giác được tỉnh cảm ấm áp khi anh và cô dung nhập!
"Lát nữa mẹ phải đi đến lễ trao giải, mẹ đi đánh răng rửa mặt trước đây!" Mặc Sơ vội vội vàng vàng bò dậy.
Cô đi đến cửa rồi, lại như nghĩ tới điều gì đó nên hỏi con trai:" Hi Hi, con đi không?"
"Không đi!" Mặc Hi lắc đầu: "Không vui!"
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Mẹ cũng nghĩ là sẽ thất rất bí! con tự chăm sóc tốt bản thân nhé!"
"Con di tìm daddy chơi!" Mặc Hi đã có kế hoạch.
Mặc Sơ hơi bất ngờ, thế mà giữa cậu bé của Quyền Đế Sâm không có một tí khoảng cách nào hả?
Cô hiểu, trẻ con thích ai, và ghét ai, đó là chuyện rất rõ ràng.
Nhưng, sự yêu thích mà Mặc Hi dành cho Quyền Đế Sâm, đã vượt ra ngoài tưởng tượng của Mặc Sơ.
Tất nhiên, phải khẳng định là, Quyền Đế Sâm đối xử với Mặc Hi rất tốt rất tốt, nếu không làm gì thằng bé dính anh như vậy?
Mặc Hi nói đi là đi luôn.
Mặc Sơ nhớ đến chuyện tối qua, hình ảnh nóng bỏng, một màm một màn hiện ra trong đầu.
Đặc biệt là khoảnh khắc cô đứng trước gương, mỗi một tấc trên người, đều in dấu tích của Quyền Đế Sâm, tối qua anh cực kỳ mạnh mẽ, cô còn cảm giác là mình sắp chết dưới công kích mãnh liệt của anh, nhưng anh sự dịu dàng mà anh cho cô, khiến cô ở trong biển tình lên xuống nhấp nhô liên miên không dứt.
Người phụ nữ trong gương, đã đắm chìm trong bể tình, có một chút yêu kiều, có một chút xấu hổ, có một chút giận.
Cô ôm mặt, xấu hổ nhìn mình.
Lúc cô nhận ra, thời gian đi đến lễ trao trải không còn nhiều nữa, cô lập tức rửa mặt đánh răng, sau đó tìm lễ phục rồi mặc vào.
Nhưng mà, cổ cô, vẫn còn dấu hôn mà người đàn ông để lại tối qua, cô làm thế nào cũng không che được, phải làm sao đây?
Cô thả mái tóc dài xuống, cho nó buông tự nhiên, che đi dấu hôn ở cổ, cô lại dặm một ít phấn lên, như thế thì cho dù tóc bị gió thổi thì cũng không nhìn thấy rõ.
Lúc Mặc Sơ đi đến hội trường trao giải, buổi lễ trao giải cũng sắp khai mạc rồi!
Ân Phi Âm thấy cô còn xinh đẹp động lòng người hào quang bắn ra bốn phía hơn so với minh tinh đi thảm đỏ, cô ta châm chọc Mặc Sơ: "Cô làm giá thật đấy nhỉ, bây giờ mới tới!"
Mặc Sơ thả tóc xuống, nhiều thêm mất tia dịu dàng của người phụ nữ, tối qua vừa bị Quyền Đế Sâm yêu thương mãnh liệt, giờ phút này khí chất hiện ra, cũng kinh diễm toàn trường.
"Dạo gần đây tương đối ham ngủ!" Mặc Sơ lười biếng trả lời cô ta.
Chị Tông đi qua nói: "Cô đã đi kiểm tra chưa? Phụ nữ thèm ngủ có khả năng là mang thai rồi đấy!"
Mặc Sơ trợn tròn mắt, cô cũng không thể nói thật, tối qua cô và Quyền Đế Sâm đại chiến ba trăm hiệp, kết quả hôm nay cô không dậy nổi!
Cô luôn cảm thấy, Quyền Đế Sâm quá dũng mãnh, bất kể tối ngày hôm trước có điên cuồng cỡ nào, ngày hôm sau anh vẫn đi làm đúng giờ, lên dây cót giống như đồng hồ báo thức, không sai một phút.
Ân Phi Âm châm chọc cô: "Cô ta đã mang thai từ trước rồi, nếu mà có thật, lại không biết chắc? Gỉa bộ ngây thơ cái gì?"
Tông Thư giải thích: "Mỗi lần mang thai có khi lại khác nhau!"
Ân Phi Âm thấy có người nói giúp cho Mặc Sơ, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tông Thư: "Cô không muốn làm việc nữa, đúng không?"
Tông Thư là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Ân Phi Âm hừ mạnh một tiếng, cô ta mặc một một bộ lễ phục đỏ choét, nhìn qua cứ như một đoàn lửa đang cháy bùng, lẳng lơ nói tràng giang đại hải.
Sau khi Ân Phi Âm đi tán gẫu với những phú nhị đại khác, Tông Thư nói nhỏ bên tai Mặc Sơ: "Cô ta một lòng muốn gả vào hào môn, tiếc là hào môn ghét cô ta!
Mặc Sơ khẽ thở dài: "Tôi là lơ mơ đã gả vào hào môn!"
"Cô lơ mơ, tổng giám đốc Quyền không lơ mơ đâu!" Tông Thư nói khẽ.
Mặc Sơ có hơi không rõ, đối với cô, Quyền Đế Sâm cũng không phải là chọn lựa nghiêm túc chặt chẽ, có lẽ khi đó là vừa nhìn đã hợp ý rồi nhỉ!
Cô nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay và chiếc váy của cô hoàn toàn không ăn nhập với nhau, cô nghĩ cũng có thể là đồng hồ may mắn của cô đó!
Triển Lê Hàn đi tới nói với cô: "Mặc Sơ, có khả năng là công ty chúng ta hết hi vọng lấy giải thưởng rồi, giờ còn gọi cô tới nữa!"
Mặc Sơ thoải mái nói: "Không phải chỉ mỗi tác phẩm giành được giải thưởng, mới là tác phẩm tốt! Còn nữa, tôi đến cảm nhận bầu không khí một chút cũng tốt mà, còn có thể mặc chiếc váy đẹp của tôi nữa chứ! Anh nhìn dịp trọng đại của giới giải trí người ta kìa, nam chính xuất sắc nhất nữ chính xuất sắc nhất cũng có hẳn một danh sách, nhưng vẫn có nhiều người đi giành mà! Kỳ thực, có lấy được giải thưởng hay không không quan trọng, tôi vẫn sẽ làm tốt mỗi một đơn hàng trong công việc mới là điều quan trọng!"
"Cô nói đúng lắm, like (thích)!" Tông Thư khen ngợi.
Triển Lê Hàn cũng tán thành với những lời này của cô, anh ta gật đầu hài lòng.
Mặc Sơ và Tông Thư ngồi cùng nhau, cô nhìn thấy người dẫn chương trình sắp lên sân khấu.
Có lẽ, trong lòng mỗi người, đều hy vọng tác phẩm của mình nhận được sự công nhận của người khác, nhận được sự công nhận của ban tổ chức, khiến cho cho người khác công nhận tài năng, năng lực của mình, quả thực là làm người ta rất vui vẻ.
Nhưng mà, bình chọn như thế, ít nhiều cũng có ý chủ quan của giám khảo, huống hồ, góc độ nhìn nhận tác phẩm của mỗi người là khác nhau, có người không tán thành cũng là điều bình thường.
Điều quan trọng nhất của Mặc Sơ chính là tâm thái kể công!
Khi công bố xong mười tác phẩm xuất sắc.
Khi mười tác phẩm về thời trang và thể loại mới, đã công bố xong.
Đều không có tác phẩm nào của cô đoạt giải, nhưng cô lại rất lạnh nhạt, lại cộng thêm Triển Lê Hàn đã báo trước với cô, anh ta bảo là công ty bọn họ không có.
Tông Thư nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Triển này cũng cứng nhắc quá rồi đấy nhỉ! Thế mà anh ta không biết dùng đến mối quan hệ của tổng giám đốc Quyền à? Chỉ cần anh ta nói cho ban tổ chức biết, quan hệ của cô và tổng giám đốc Quyền, thì làm gì có chuyện công ty chúng ta không nhận được giải chứ?"
"Tông Thư, thực ra công bằng, công chính, công khai là tốt nhất!" Mặc Sơ rất là thản nhiên nói, tuy cô có danh xưng của bà Quyền, nhưng mà, cô càng hy vọng rằng, tác phẩm của mình được mọi người công nhận!
Tông Thư thở dài: "Chúng tôi là gia đình bình thường, cũng không hiểu cuộc sống của nhà giàu, nhưng tôi biết, nhà giàu cũng nước sôi lửa bỏng đấy! Cô ấy, đừng có thật thà quá, vẫn phải tính toán cho bản thân! Thanh xuân của phụ nữ dễ trôi qua dung nhan dễ già, cái mà đàn ông nhà giàu luôn luôn có chính là tiền, thứ bọn họ vừa ý là ngoại hình của người phụ nữ, cô phải biết trải đường cho chính mình!"
"Đế Sâm không giống như vậy!" Mặc Sơ vẫn tin tưởng anh.
Mặc dù, sự nghiệp và đời sống đều quan trọng như nhau, Mặc Sơ nghĩ, con trai của mình có thể thân thiết với Quyền Đế Sâm, chứng tỏ Quyền Đế Sâm thật sự là sức hấp dẫn của riêng anh!
Cho nên, cô tin tưởng anh từ tận đáy lòng!
Cho dù cô không giành được giải thưởng, thì cô lại tham gia tiếp thôi!
Khi tác phẩm hạng ba, đều đã công bố tác phẩm về hạng ha và tác phẩm giành á quân, Ân Phi Âm cũng ném cho Mặc Sơ một ánh mắt khiêu khích, ý là đang bảo, nhìn đi! Mặc Sơ cô cũng chỉ là người được đề cử mà thôi, cô cũng chưa đoạt giải!
Lúc này, người dẫn chương trình nói: "Tối nay, chúng tôi đã mời khách quý đến đêm chung kết để trao giải cho tác phẩm giành giải nhất của chúng tôi, xin mời anh Quyền Đế Sâm CEO của công ty tập đoàn Quyền Thị lên sân khấu..."